Tuesday, October 4, 2011

BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHÌ










































BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHÌ



Ta hát tiếp bản trường ca dang dở
Bằng giọng buồn tiếng quốc gọi hè sang
Ôi vết chém của bàn tay man sử
Vẫn còn đây trên xương thịt da vàng !

Đời đắng quá, ta thèm ly nước mát
Uống cho say lửa hận rực trong hồn
Đang nung nấu tháng Tư nào bão loạn
Tháng Tư nào máu đỏ ngập hoàng hôn

Giận những kẻ cầu an mà nhân đạo
Nhân danh ai ngươi xóa bỏ hận thù ?
Một dân tộc đang chìm trong gió bão
Một quê hương tan nát vẫn ngu ngơ !

Giận những kẻ vì hư danh, hão tước
Bầy kên kên, bán rẻ cả linh hồn !
Sử sách kia chứng minh loài bạo ngược
Còn lại gì hay chỉ nắm tàn xương ?!

Giận những kẻ dư quyền nhưng thiếu đức
Dùng xiềng gông mà khóa miệng dân hèn
Dùng cơm áo, lao tù, dùng bạo lực
Xô loài người vào hố thẳm đêm đen !

Họ chót vót trên đỉnh cao hoan lạc
Nào cao lương, gái đẹp, túi kim tiền
Mặc dân sống bằng lề đường, bãi rác
Bằng thiêu đời vội vã những đêm điên !

Giận những kẻ tung tiền ra chà đạp
Lên nhân luân và phẩm giá con người
Thấy loài thú nhìn miếng mồi tự mãn
Ta đau lòng. Em gái Việt Nam ơi !!!

Ta giận ta, con ngựa què đơn độc
Ôm nhung y mà hận phút ươn hèn
Ôi một thuở bốn phương đầy nắng mộng
Ta tung hoành soải vó giữa trời quen !

Ta không thể vì cơm no, áo ấm
Mà thản nhiên, tàn nhẫn đến vô tình
Ông cha ta, bao ngàn xưa liệt lẫm
Sao ta đành cúi mặt để người khinh ?!


Bạn ta đâu ? Hỡi những hồn non Thái !
Em cháu ta đâu ? Những cánh tay thần !
Hãy hát bản trường ca tình Nguyễn Trãi
Sáng lên nào, gương dũng nghĩa Duy Tân !


Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHẤT










BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHẤT


Từ đây ta chẳng làm thơ nữa
Dâu biển tang thương. Giận cuộc đời !
Đường cũ thay tên, nhà đổi chủ
Việt Nam, con Lạc cháu Hồng ơi !!!

Mực không còn thắm trong lòng giấy
Dòng chữ cô đơn nét rã rời
Rượu cạn, căm hờn trơ đáy cốc
Uống hoài, uống mãi chẳng hề vơi

Ý thơ, điệu nhạc lòng năm cũ
Cơn lốc vô tình cuốn mất đi
Chỉ mảnh hồn đau còn sót lại
Một lần ta biết khóc chia ly !


Nợ nần, ừ nhỉ, chưa sòng phẳng
Một nửa đời vay, nửa vứt đi
Khóc ngất, phải mình tên chiến bại
Khi chưa tàn cuộc đã thiên di ?!

Bạn ta dăm đứa anh hùng lắm
Không hổ mày râu giống Lạc Hồng
Nước biến, một lòng trung với nước
Còn ta? Mẹ kiếp ! Thẹn ta không !

Thôi em, như thế mà hay đấy
Ta chẳng làm thơ nữa cũng hay
Chỉ có thằng ta là quá dở
Nửa đời gãy cánh, đủ đường cay !

Nửa đời còn lại càng thêm đắng
Thất thểu lang thang thứ ngựa què !
Có lúc sầu bay trên đỉnh gió
Trường ca ta hát giữa hôn mê ...

Trường ca ơi hỡi, trường ca hỡi !
Cơm áo nghe ra cũng nặng nề
Dan díu đời ta bao món nợ
Nợ tình, nợ nghĩa, nợ sơn khê !

Trong cơn bão hận đời vong quốc
Tay trắng làm sao trả nợ đây ?
Em cứ đòi đi, ta cứ khất
Bốn nghìn năm một nỗi đau này !

Trường ca ta vẫn nghêu ngao hát
Kẻ bảo ta điên, kẻ bảo khờ
Ta bảo ta rằng, ôi, nhớ quá !
Nhớ em, nhớ bạn, nhớ rừng xưa ...

Ngô Minh Hằng