Wednesday, January 2, 2013

BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BA





BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BA

(Lời tâm huyết của một nạn nhân CSVN chân thành chia sẻ với tất cả các anh trong Quân Ðội Nhân Dân, các cấp, mọi binh chủng, ngành nghề, còn đang tại ngũ hay đã giải ngũ, những người xưa đã vượt Trường Sơn và người nay đang cầm súng bảo vệ cho Ðảng Cộng Sản Việt Nam, một đảng độc tài, tham ác, giết dân bán nước, đi ngược lại với ước mơ chân chính của toàn thể đồng bào VN - Vì tương lai của chính các bạn và quê hương VN chúng ta, xin các bạn trong và ngoài nước có thân nhân phục vụ trong QÐND phổ biến giùm - Chân thành biết ơn các bạn.)




Hỡi quân đội, các anh từng chiến đấu
Vượt Trường Sơn, anh đánh Mỹ ngày nào
Mảnh đất quê hương xưa giành bằng máu
Nay đảng dâng Tàu, anh để thế sao ???

Anh để thế sao ? Lòng anh đau chứ ?
ÐẢNG và QUÊ, anh phục vụ bên nào ?
Tôi biết anh vẫn đắn đo, tư lự
Dẫu thấy con thuyền Tổ Quốc hư hao ...

Ðảng đã lừa anh, phản luôn Tổ Quốc
Máu xương anh đâu bồi đắp sơn hà
Mà phục vụ đảng độc tài bán nước
Ðể đảng giàu nhiều chục tỷ đô la !

Anh biết đấy, ngày vô Nam xâm lược
Trừ những anh thân xác bón cây rừng
Còn thương binh, không muốn làm chậm bước
Ðảng chôn sống người, mắt biển rưng rưng *

Anh biết đấy, ngày miền Nam buông súng
Vinh dự gì cho "giải phóng" không anh?
Miền Nam tự do, dân Nam hạnh phúc
Các anh vào, tất cả biến tan nhanh !

Ðảng bảo anh đi nối liền Nam - Bắc
Nhưng Bắc - Nam đảng băm nát tình người
Bắc trả thù Nam sau ngày “chiến thắng”
Người chết trong tù, kẻ chết biển khơi

Gần bốn chục năm giờ anh thấy đó
Ðất nước hoà bình đời vẫn thương đau
Chỉ mọt nước sâu dân là giàu có
Bộ đội các anh, cuộc sống thế nào ?

Anh thấy đó, đảng hiện thân: bọn cướp
Cướp của dân đen, vạn thứ, trăm đường
Cơm, áo, tự do, cửa nhà, vườn ruộng
Nhưng cõng Tàu vào, hiến đất quê hương !

Gần bốn chục năm quê nay nhỏ lại
Dân xác xơ vì đảng quá hung tàn
Xã hội loạn cuồng, thiếu niên băng hoại
Anh xem còn gì văn hóa Việt Nam ?!

Phải cấm đảng tù đầy người yêu nước
Họ là ai? Con cháu các anh mà !
Phải tố giác đảng trăm mưu ngàn chước
Ðể giết tinh thần bất khuất dân ta

Ðể bức hại những mầm xanh tổ quốc
Ðã hiên ngang dũng cảm đuổi quân Tàu
Ðả chống đảng, lũ tà quyền nhu nhược
Bán nước giết dân chỉ cốt mình giàu

Mấy chục năm dài hy sinh xương máu
Ðể bây giờ đảng bịp thế sao anh ?
Hãy đứng cùng dân trừ loài thảo khấu
Cứu quê hương đảng phá đã tan tành !

Ðảng là một vết nhơ cần rửa sạch
Ðảng, độc trùng, ta phải diệt anh ơi
Ðảng quỉ quyệt không có gì so sánh
Ðảng còn ư ? ta chẳng được làm người!

Anh biết thế mà sao hoài lẩn tránh ?
Thực tế đây: mặt nạ đảng rơi rồi ...
Anh đừng để dân coi thường, xa lánh
Họ những mong anh dũng cảm xây đời !

Tổ quốc chờ anh diệt bày bán nước
Ðể cứu dân và cứu lấy sơn hà
Khi anh cùng dân đồng hành tiến bước
Thì quê mình, sông núi sớm âu ca

Anh phục vụ ai? ÐẢNG hay TỔ QUỐC ?
Ai bán sơn hà ? ÐẢNG , lũ vô nhân
Ai phản bội anh ? ÐẢNG, loài bạo ngược
Ai yêu quê  mình? Thưa chính NGƯỜI DÂN !!!

Anh thấy rõ rồi, Ðứng lên, Quân đội !
Cùng dân lành mà giữ  lấy quê hương
Tổ quốc lâm nguy đang chờ đang đợi
Mau đi anh, ta hát khúc lên đường !





Ngô Minh Hằng


* theo "Hạnh Ngộ Bọt Bèo" của nhà văn XUÂN VŨ, ông đã tiết lộ rằng trong những ngày đưa quân vào miền Nam xâm lược, cán binh VC chết và bị thương rất nhiều. Tuổi họ trẻ lắm, từ 15, 16 đến 20,21. Kẻ chết thì chôn vội dưới gốc cây  đã đành, những thương binh cụt tay, cụt chân hay bị thương không còn sức chiến đấu, đảng cho băng bó tạm, sau đó đưa lên tàu chở ra biển, bảo với họ là đưa sang Trung quốc điều trị. Nhưng đêm tối, giữa lòng biển đen đặc mênh mông, người từng người đã bị quăng xuống biển. Người làm nhiệm vụ ném thương binh xuống biển, có người điên và có người bị thủ tiêu vì kể lại.





BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI HAI


 















BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI HAI



Em ơi, nhìn hình, lòng tôi đau nhói
Ðảng bắt người vì yêu nước nữa sao ?
Tôi tưởng có em đảng phải tự hào
Vì tuổi trẻ biết bảo tồn tổ quốc

Vì tuổi trẻ biết hờn quân xâm lược
Biết sầu lo khi sông núi nguy nàn
Biết đòi về mình đất, biển Việt Nam
Biết nối chí Ông, Cha - dòng bất khuất

Nhưng đảng đã coi người thua con vật
Ðảng đạp mặt em hung hãn, côn đồ
Bóp cổ em và đảng tống vô tù
Không xét xử, không hạn kỳ, luật lệ

Em đừng ngạc nhiên vì sao em nhé
Vì đảng đi đêm, bán đất cho Tàu
Ðể được bạc tiền, ngôi vị dài lâu
Ðảng phải diệt, phải trừ người phản đối

Em yêu nước nên đau tình sông núi
Lòng trinh nguyên, tim bất khuất, anh hùng
Nhưng đảng không cần Quốc Tuấn, Triệu, Trưng
Thì với đảng, yêu quê là trọng tội !

Ðảng cần kẻ biết cong lưng, qùy gối
Biết cúi đầu làm công cụ thôi em !
Ðảng dùng ai không tim óc, ươn hèn
Ðể chỉ biết ăn no và phục vụ ...

Em thấy đó, người dân lành đói khổ
Ðảng cướp đất, nhà, gán tội, cưỡi lưng
Ðảng sống giàu sang, đảng xử luật rừng
Ðảng bán nước, cần chi Tàu cướp nước !

Ðảng kết tội dân, hại người đảm lược
Ðể những mầm Phù Ðổng phải thui đi
Ðảng giết người bằng thủ đọan tinh vi
Bằng khẩu hiệu gian hùng lừa thế giới

Nhìn em vươn vai, oai hùng tiến tới
Tôi mơ ngày toàn quốc bước cùng em
Lửa sẽ rực trời đốt cháy đêm đen
Ðảng sẽ nát trong phút giờ lịch sử

Em  đang bước trên con đường danh dự
Chọn cho mình cái sống thật hùng anh
Nếu vì đời, có chết, chết liệt oanh
Ðường kiếm báu, đóa lài, hương sẽ ngát

Việt Nam hỡi, xin cùng vang tiếng hát
Tiếng hát tự do, tự chủ, công bằng ...
Nhìn những tấm hình ai thấy gì chăng
Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !

Ðảng phải chết, nếu không, nòi giống Việt
Sẽ đau thương vì đô hộ của Tàu
Còn đảng thì Bắc thuộc chẳng xa đâu
Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !!!

Hãy đoàn kết ! Hỡi Việt Nam ! Ðoàn kết
Nếu ta không, đảng nuốt sẽ từng người !
Gọi nhau nào và đứng dậy đi thôi
Muốn cứu nước, trước tiên là dẹp đảng !!!

Ðảng còn đó thì dân còn hoạn nạn
Nước còn đau và sẽ mất cho Tàu
Tám chục triệu người mà đứng cùng nhau
Ðảng phải nát, Tàu phải về Trung quốc

Kia thuở Trưng Vương,  Ngô Quyền cứu nước (1)
Nọ thơ thần Thường Kiệt vẫn còn vang (2)
Hưng Ðạo Vương, Lê Lợi đã hiên ngang (3)
Hãy tiếp nối gương hào hùng lẫm liệt

Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !!!
Sống - Chết nào ta chọn để ngàn sau ?
Cái sống đớn hèn tủi nhục hờn đau
Hay cái chết anh hùng ghi sử sách ???

Nhìn những tấm hình lòng đau như cắt
Dân tộc tôi ơi, hãy đứng lên nào ...
Phải đứng lên mà dẹp đảng cờ sao
Thì nước Việt không bị Tàu cai trị !

Hãy đứng lên nào...tiền nhân nối chí
Nhìn những tấm hình ... anh chị em ơi !!!



Ngô Minh Hằng












 


1 - a-) Năm Canh Tý 40, Thái Thú quận Giao Chỉ là Tô Ðịnh rất tàn ác giết ông Thi Sách người ở quận Châu Diên, phủ Vĩnh Tường. Vợ ông Thi Sách là Trưng Trắc, con gái quan lạc tướng ở huyện Mê Linh , tỉnh Phúc Yên cùng với em gái là Trưng Nhị vì thù chồng nợ nước đứng lên đánh Tô Ði.nh. Dân các quận Cửu Chân, Nhật Nam và Hợp Phố nổi dậy theo giúp hai bà hạ được 65 thành trì. Tô Ðịnh thua phải chạy về tàu. Hai Bà lên ngôi vua, đóng đô ở Mê Linh, dựng nền tự chủ, chấm dứt thời kỳ đau thương Bắc thuộc lần thứ nhất của dân ta.
b- ) Năm 937, phản tướng Kiều Công Tiễn giết Dương Diên Nghệ, Ngô Quyền đem quân đánh báo thù. Kiều Công Tiễn sai người sang Tàu cầu cứu. Vua Nam Hán mượn cớ mong tái thiết nền thống trị ở nước ta, sai con là Hoằng Tháo đem quân đi trước và đích thân đi sau tiếp ứng. Ngô Quyền dùng kế đóng cọc nhọn ở lòng sông Bạch Ðằng chờ giă.c.  Hoằng Tháo và bị bắt và bị giết. Quân Nam Hán thua to. Số sống sót bỏ chạy về Tàu. Mộng xâm chiếm nước ta của Hán vương tan vỡ.
 2 -  Lý Thường Kiệt là danh tướng thời nhà Lý. Cuối năm 1076, nhà Tống kéo quân xâm chiếm nước ta. Thế giặc rất ma.nh. Ðể quân không ngã lòng, Lý Thường Kiệt bí mật làm bài thơ, nửa đêm, cho người đọc ở đền thờ Trương Hát. Quân lính cho là tiếng thơ của thần linh ứng báo nên nức lòng chiến đấu. Giặc Tống thấy không thắng nổi, xin bãi binh kéo về Tàu. Cuộc đại thắng của Lý Thường Kiệt và bài thơ thần đã lưu truyền trong sử sách.

Bài thơ của Lý Thường Kiệt:
"Nam quốc sơn hà Nam Ðế cư
Tiệt nhiên địng phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư"

Dịch:
"Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành ghi rõ ở sách trời
Lũ giặc cớ sao xâm phạm tới
Rồi đây bay sẽ bị tơi bời"



3 / a-) Hưng Ðạo Vương Trần Quốc Tuấn là một danh tướng, ba lần đánh thắng quân Nguyên , bảo vệ nền tự chủ nước nhà. Trận Tây Kết,  Ô Mã Nhi chạy trốn về Tàu. Toa Ðô bị giết. 
Trận Vạn Kiếp, Thoát Hoan thua, phải chui vào ống đồng cho quân kéo chạy về Tàu.
Trận Bạch Ðằng Giang, Hưng Ðạo Vương cho đẽo cọc nhọn bịt sắt cắm ở lòng sông Bạch Ðằng chờ giă.c. Ngài chỉ xuống sông Hóa mà thề : "Trận này không phá xong giặc Nguyên thì không về đến sông này nữa!"  Kết qủa, Tướng Tàu Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp bị bắt. Quân Nguyên tơi tả chạy về Tàu.
b-) Giăc Minh cai trị, dân ta khổ nhục trăm đường.  Năm 1418, Lê Lợi khởi binh ở núi Lam Sơn, xưng là Bình Ðịnh Vương. Ông truyền hịch khắp nơi kể tội tàn ác của nhà Minh. Sau 10 ở núi Chí Linh  gian khổ, Lê Lợi thành công trong việc  đuổi giăc Minh ra khỏi cõi bờ.




BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI MỐT





















BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI MỐT

(Tâm thư Người Tị Nạn VC gởi Tập Ðoàn Lãnh Ðạo Tư Bản Ðỏ Việt Nam )



Này, hỡi đảng, chúng tôi, người tị nạn
Tìm tự do nương náu ở nước ngoài
Nhưng chúng tôi không là dân của đảng
Ðảng chớ vơ vào, nghe chẳng lọt tai !

Chúng tôi vượt biên bởi vì Việt Cộng
Cướp nước cướp nhà, khủng bố chúng tôi
Bởi bất mãn, đảng vu là phản động
Tra tấn, tù đày, oan khổ khôn nguôi

Bởi Tháng Tư Ðen bỗng nhiên thành..."Ngụy"
Ðảng nhốt Ngụy tù khi chiếm miền Nam
Cải tạo, khoan hồng ...chao ôi, hoa mỹ !!!
Sự thực, lừa người vào bẫy dã man !

Núi độc rừng thiêng đảng đưa Ngụy tới
Sống cuộc đời tù lạ nhất thế gian
Ðói rét, ốm đau, căm hờn, nhục tủi
Thần chết vung đao lắm kiểu kinh hoàng !

Vợ con Ngụy "được" đi kinh tế mới
(Ðảng bảo đi, chồng sẽ sớm về thôi!)
Ngậm ngải tìm trầm, đắng cay, mòn mỏi
Bỏ cuộc, bao người mắt nhắm tay lơi !

Nhà Ngụy, nhà dân, mồ hôi nước mắt
Hoặc ruộng vườn xương máu thuở Ông Cha
Ðảng cướp ngang nhiên, bảo rằng ..." Nhà Giặc " !
Mặc dân căm hờn, than oán, kêu ca

Bởi đại, tiểu thương, những người buôn bán
Kỹ nghệ mọi ngành, hãng xưởng nhỏ, to
Ðảng đến kiểm kê, tịch thu tài sản
May mà màn đấu tố, đảng... tha cho !

Ba chục năm hơn, đảng rằng thay đổi
( Ðổi thay bình nhưng rượu chẳng hề thay ! )
Ðảng hãy nhìn đi, nhìn vào xã hội
Ðể thấy chân dung của đảng cướp ngày !

Một đảng độc tài, một phường đồ tể
Giòi bọ mọt sâu đội lốt con người
Tôn giáo diệt trừ không kiêng, không nể
Ðất nước Tiên Rồng, dâng Chệt, xé tơi !

Ðừng bảo rằng chúng tôi xa tổ quốc
Nên nguồn tin không trung thực, rõ ràng
Này hỡi đảng, lời cường toan, độc dược
Lừa mị loài người đã lỗi thời gian !!!

Ðảng trả lời đi, trả lời thật nhé
Ai đánh giáo dân ? ai phá Núi Thờ ?
Ai cướp Thái Hà ? ai thu Khâm Sứ ?
Ai giết đồng bào ? giết cả niềm mơ ?

Ðảng trả lời đi, phải quân Trung Cộng
Chiếm đảo Hoàng Sa, cướp giết dân chài
Ai mặc dân đau, chẳng hề biết nhục
Ai cốt an lành, bịt mắt, bưng tai ?

Ðảng trả lời đi, dân oan đòi đất
Bằng đơn thưa và những cuộc biểu tình
Báng súng, dùi cui, bạo tàn bậc nhất
Ai đã nhẫn tâm đàn áp dân mình ???















Ðảng trả lời đi, trẻ em thất học
Thiếu nữ trần truồng đứng đợi người mua
Trường học, học trò múa dao ngoạn mục
 Ðảng có quan tâm hay vẫn mị lừa ?

Ðảng trả lời đi, cô chiêu cậu ấm
Từng loạt, ai cho du học nước ngoài
Còn con dân, dẫu người chăm giỏi nhất
Ai bắt ở nhà mót lúa, trồng khoai ?
Ðảng trả lời đi, các tầng lớp đảng
Kẻ có trái tim sao bị dập vùi
Ai kết tội những con người can đảm
Tố đảng là loài nuốt sống ăn tươi ?

Ðảng trả lời đi, những tên Việt cộng
Ai đã tung ra nằm vũng khắp miền
Bọn phá hoại thì tuyên truyền, đâm thọc
Bọn kinh tài thì vơ vét, đảo điên ?

Vẫn chưa hết đâu, còn nhiều, nhiều nữa
Kể bấy nhiêu thôi để đảng biết rằng
Chuyện ở Việt Nam hờn oan từng bữa
Thế giới biết thừa, đảng vẫn chối phăng !

Tôi nhắc lại, chúng tôi, Người Tị Nạn
Bỏ nước đi vì đảng gọi Ngụy thù
Nay Ngụy thành công, đảng bèn gỡ gạc
Ðảng lại ngọt ngào " khúc ruột " ...đấy  ư ?

Tôi biết đảng, biết nhiều và biết rõ
Từ trước Năm Tư (1954) cho đến hiện thời
Ðảng lạy Nga - Tàu, chia đôi lãnh thổ
Ðảng cướp miền Nam, dùng đạo phá đời !

Này hỡi đảng, đảng gian hùng quỷ quyệt
Hãy ngưng màn nhân nghĩa phỉnh lừa đi !
Luật nhân quả, đảng trên đường tự diệt
Bởi chẳng còn ai tin đảng chút gì !

Thôi nhé đảng, vở tuồng vào đoạn cuối
Dưới cờ vàng, toàn quốc sẽ vùng lên
Và đảng sẽ  không có giờ sám hối
Trước con Hồng cháu Lạc giống Rồng Tiên !


Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI






BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI
(Nói với Người Tù sau Một Chín Bảy Lăm)

(Cảm xúc khi xem một đoạn phim tù -  Bài thơ này xin  là nụ hồng, dù bé mọn, NMH mong gởi đến tất cả những người chiến sĩ VNCH đã một thời trong nhà tù CS. ) 



Xem đoạn phim tù, anh ơi, tôi khóc
Xót thương anh, người lính vốn can trường
Vận nước suy tàn, ta mất quê hương
Anh thành "Ngụy" trong nhà tù Việt cộng !

Anh đi TÙ, đảng mị lừa: Học Tập
Trả thù anh, đảng nói, đấy, Khoan Hồng !
Đảng khoan hồng nên Xuân, Hạ, Thu, Đông
Anh đói lả, lạnh căm, đau, không thuốc!

Nhưng có súng, dùi cui, đo đảm lược
Bên luống khoai, ruộng sắn, giữa sân tù
Hay những đêm dài, bí mật, âm u
Trăm cú đấm, từng thân người gục ngã ...

Hoặc connex, dưới sương rừng lạnh giá
Nền đất nâu buốt cóng cổ chân cùm
Hoặc chiều đen, mây xám, lệ trời tuôn
Anh tiễn bạn, nói thầm lời vĩnh biệt

Những khúc phim này sao không thực hiện
Mà chỉ quay những cảnh dối lừa thôi ?
Tôi muốn gào cho sóng dậy trùng khơi
Cho chế độ bạo tàn kia vụn nát

Cho thế giới, ai còn tin cộng sản
Phải giật mình nhìn lại dấu chân qua
Để họ kinh hoàng thấy thói gian ngoa
Thấy tàn bạo mà xa lìa lũ cộng

Mà trở lại cùng quê hương, nòi giống
Kẻo thiệt thòi hoài phí nụ đời xanh
Thế hệ ta và thế hệ cha, anh
Đã mai một, đắng cay và lỡ dở ...

Từ buổi đảng về đến nay, trang sử
Ta thấy gì hay chỉ máu xương dân ?
 Mấy triệu trai hùng đảng giết bất nhân
 Rồi thần thánh cuộc tương tàn, xâm lược

Nước hòa bình mà dân đành bỏ nước
Khoe tự do, mà xây lắm nhà tù
Cắt đất Tổ Tiên, dâng chệt cơ đồ
Và gán tội, giam cầm người yêu nước

Trong nước, nhà dân, anh ơi, đảng cướp
Dân đói khoai, đảng thừa mứa bạc vàng
Hải ngoại, đảng dùng nghị quyết, mưu gian
Tuyên truyền xám, điêu ngoa và hiểm độc

Đảng muốn phá tan lằn ranh Quốc - Cộng
Để dối gian, lừa phỉnh kẻ non lòng
Và thật đáng buồn, anh có biết không
Vẫn có kẻ bán hồn cho quỉ dữ

Vẫn có kẻ làm đau dòng quốc sử
Phản giống nòi và điếm nhục gia phong
Nhưng may sao còn triệu triệu tấm lòng
Quyết một dạ trung thành gìn sông núi

Thì anh ạ, phải có ngày bão nổi
Bọn độc tài Việt cộng phải tiêu tan
Chính nghĩa thăng hoa và lá cờ Vàng
Sẽ ngạo nghễ trên quê mình, nước Việt

Và các anh, Người Tù vì quốc biến
Sẽ mỉm cười dù với chiếc xe lăn
Hay dưới mồ hoang bởi những bất bằng
Những oan trái, những hờn đau đã rửa 

Kẻ bội phản, trở cờ không chỗ dựa
Sẽ cúi đầu hối hận giữa cô đơn
Anh cứ tin đi, ngọn lửa căm hờn
Cộng đã nhóm, sẽ thiêu tàn chính cộng !

Xem đoạn phim tù,  anh ơi, tôi khóc
Lại nhớ về ngày cuối Tháng Tư xưa
Ôi, một ngày nước mắt đổ như mưa
Khi nghe lệnh đầu hàng mà phẫn hận

Ôi, một ngày bắt đầu cho vô tận
Của dã man, mọi rợ giáng lên đời
Của gian hùng từng ngụy ngữ trên môi
Của tàn bạo, của oán thù cùng cực

Của sông núi đi vào cơn nhật thực
Của đồng bào trong áp bức đau thương
Và các anh, người chiến sĩ can trường
Ðã bị cộng trả thù vì giữ nước !

Cộng nhốt tù anh, cùm chân anh được
Nhưng chẳng thể giam tim óc quật cường
Những búp măng ngà trên khắp quê hương
Sẽ vỡ đất, vươn lên cùng Phù Ðổng

Sẽ những Diên Hồng oai hùng tiếng trống
Sông Bặch Ðằng cọc nhọn sẽ đầy lên
Và bình minh phá vỡ bức màn đêm
Ðể giữ trọn lời thiêng cùng sông Hóa

Rồi đảng viên, những người ôm chí cả
Mong nước, dân vui sống nghĩa con người
Và công an, bộ đội nữa anh ơi
Sẽ đứng thẳng, góp tay làm lịch sử

Họ cũng là người vì yêu xứ sở
Nhưng bị đảng lừa và đã tỉnh ra
Cho họ thời gian, anh ạ, không xa
Ðể cắn kén họ thành đàn bướm mộng

Tôi tin thế, tôi tin vào ý sống
Vào chu kỳ suy - thịnh của quê hương
Sẽ phải tan tành tà đạo, bất lương
Ðể trả lại cho đời Chân - Thiện - Mỹ !

Tôi có niềm tin, anh thừa ý chí
Quê phải có ngày quang phục anh ơi
Lau mắt đi anh, mùa sắp đến rồi  ...


 Ngô Minh Hằng

TRƯỜNG CA MƯỜI CHÍN





http://hon-viet.co.uk/YouTube_QuocCaVNCH.htm


TRƯỜNG CA MƯỜI CHÍN

 (Ý niệm về sự chào cờ)
 



Từ vượt biển đi tìm miền đất hứa
Tìm tự do, xa lánh đảng độc tài
Thì ngày về nhất định của tương lai
Phải về dưới cờ vàng ba sọc đỏ

Về với tiếng quốc ca lừng xóm ngõ
Miệng cười vui chào bằng hữu họ hàng
Chứ không về cúi mặt trước công an
Ôm gái trẻ, khoe mình tươi áo gấm

Nếu chưa thể vì chông gai còn lắm
Thì bao lâu, lòng quyết chẳng thay lòng
Vì cờ vàng, hồn tổ quốc non sông
Đã ngự trị trong tim người tị nạn

Dù lễ tết, hội hè hay họp bạn
Mất quê hương ta còn lại lá cờ
Nên việc chào cờ chẳng thể làm ngơ
Đừng ngụy biện: "cuộc vui, không cần thiết" !

Cần lắm chứ, cần cho ta tự kiểm
Rằng tim ta còn đó sự trung thành
Hay đã thay lòng, đắm bạc, mê danh
Mà phản bội tình quê hương dân tộc

Cần lắm chứ, cần cho ta thanh lọc
Ai bạn, ai thù, ai kẻ hàng hai
Bởi khi nào còn cộng đảng trên ngai
Thì ta  vẫn phải đề cao cảnh giác

Vết chém Bảy Lăm, quê ta tan nát
Máu còn tươi, thương tích ấy chưa lành
Sao vội vàng quên hỡi chị hỡi anh
Đừng khờ khạo như bé quàng khăn đỏ !

Lá cờ vàng là hồn thiêng quốc tổ
Do máu xương bao thế hệ bồi nên
Là tự hào, là biểu tượng Rồng Tiên
Phải chào kính với tấm lòng trân quí

Cách đấu tranh dẫu mỗi người một ý
Nhưng cờ vàng, đồng nhất, phải tôn vinh
Qua đó, ai ơi, mình nhận diện mình
Và nhận diện kẻ thờ ma cộng sản

Vì chân chính, Quốc Gia, người tị nạn
Yêu cờ vàng như tha thiết yêu quê
Khi ra đi là đã quyết tâm thề
Không thể sống với lá cờ máu đỏ

Nên vĩnh viễn trong trái tim của họ
Là cờ vàng, hồn dân tộc Việt Nam
Khi chào cờ họ thành kính, nghiêm trang
Mắt cay ướt, lòng tràn niềm kiêu hãnh

Chứ có đâu mà quanh co, trốn tránh
Rằng chào cờ chỉ để lúc cần thôi
Còn khi tiệc tùng, họp mặt vui chơi
Đâu quan trọng mà chào cờ chi vậy !

Lý luận thế, nghe qua thì đúng đấy
Nhưng trận banh, nơi giải trí, nhìn coi
Mấy trăm năm, người Mỹ, giữa sân chơi
Họ hát bài mừng tự do, độc lập

Ta mất nước, ôm đau thương tủi nhục
Khi gặp nhau, vui họp mặt, tiệc tùng
Mươi phút chào cờ, tưởng nhớ non sông
Đang thống hận thì có gì qúa đáng ?

Chỉ những kẻ vì lợi quyền, mù quáng
Thọc  gậy, ngây thơ, xanh vỏ đỏ lòng
Mưu hại giống nòi, phản bội non sông
Mới nói những lời mập mờ, lừa mị

Bởi họ sợ ta đồng lòng, quyết chí
Sợ cờ vàng bay ngạo nghễ muôn nơi
Sợ lửa trung kiên sôi sục lòng người
Thì họ bị ngàn đời sau nguyền rủa

Và ngày ấy chẳng còn xa xôi nữa 
Vì triệu lòng đã thức với quê hương
Đuốc đã cao, chính nghĩa đã lên đường ....


Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI TÁM





 
BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI TÁM 

(Riêng gởi về những người yêu quê hương, dấn thân trong công cuộc đòi Tự Do Dân Chủ và đang bị  giam giữ trong các trại tù cộng sản tại Việt Nam.)



Xuân đã đến, đừng quên người trong ngục
Đảng cầm tù như Cha Lý, Công Nhân
Bởi khát quyền người, bởi không khuất phục
Chế độ độc tài bán nước, buôn dân !

Họ, những người  tù vì yêu xã tắc
Giận đảng độc tài tàn phá non sông
Chấp nhận gian nan, thiệt thòi, cay đắng
Khêu lửa Tự Do, cần những tấm lòng ...

Là những tấm lòng yêu thương tổ quốc
Yêu quê hương như yêu chính thân mình
Là những trái tim trung thành, đảm  lược
Họ mong chờ dựng lại một  bình minh !!!

Là những tấm lòng hồn trong, trí sáng
Nhận định gian manh, chính trực quanh mình
Để giữa hoả mù nhìn ra bẫy, cạm
Để chẳng dại khờ trước bả phồn vinh

Để những người như Công Nhân, Cha Lý
Văn Bá, Hồng Sơn, Lê Chí, Vũ Bình
Và để máu xương không là lãng phí
Của triệu con người cương trực, hy sinh !!

Ở trong nước xin kiên cường dũng cảm
Đứng vùng lên mà dời chuyển núi sông
Đừng sợ nữa vì xe tăng đại bác
Cũng vô phương khi dân tộc chung lòng

Ở hải ngoại đừng mắc mưu thua trí
Đảng cốt tung ra lừa mị dân lành
Sợ chống đảng, đảng vỡ tan thành lũy
Đảng xúi chống Tàu, chuyển hướng đấu tranh

Đảng mà chết thì Tàu nào còn đó
Chính đảng cõng Tàu đến đất nước ta
Đảng vay của Tàu bao nhiêu súng đạn
Để cướp miền Nam, để giết dân nhà


Để đảng an nhiên đè đầu thống trị
Và cướp của dân từng giọt máu hồng
Đảng rất sợ ngày toàn dân quyết chí
Cùng đứng  lên đòi toàn  vẹn núi sông !!!

Bởi đảng biết  khi  ta vì trách nhiệm
Vì quê nhà, vì phúc lợi toàn dân
Thì thế giới, người yêu Chân - Thiện - Mỹ
Sẽ góp tay công đạo lúc ta cần ....

Đảng đang sợ, đảng vô cùng khiếp sợ
Sợ ba miền liên kết lại cùng nhau
Sợ tôn giáo như hoả sơn bùng vỡ
Thì đảng tan như bọt nước chân cầu

Đây là lúc hỡi toàn dân, đoàn kết
Ta đấu tranh đòi quyền sống con người
Vì chính nghĩa, nếu mà ta có chết
Chết liệt oanh  lưu lại tiếng thơm đời

Ta đã nợ quê hương và dân tộc
Nợ những anh hùng hiến máu xây quê
Và ta nợ những người đang tù ngục
Xin đừng quên họ nhé, buổi xuân về....


Ngô Minh Hằng



BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI BẢY







BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI BẢY
(lời tâm tình thiết tha nhất, thân mến gởi tất cả tuổi trẻ Việt Nam khắp hoàn cầu trước những viên độc dược ngọt ngào là nghị quyết 36 của Việt cộng đang tung ra bằng mọi hình thức mời gọi các em.)
 



Hỡi tuổi trẻ, tâm hồn em tinh khiết
Trái tim em đầy sức sống, đầy mơ
Đầy dũng cảm, can trường, nòi giống Việt
Tràn ngập tình thương dân tộc, cõi bờ

Em đang có những kho tàng vô giá :
TUỔI TRẺ - NHIỆT TÌNH- KIẾN THỨC - TÀI NĂNG
Những kho tàng thật vô cùng quí hoá
Mà đất nước cần, em biết thế chăng ???

Đất nước cần em san bằng dâu bể
Và dựng tự do, hạnh phúc cho đời
Em, kẻ xây nền, là người thừa kế
Là tương lai, rường cột đấy, em ơi !!!

Người cũng cần em, vì em, tuổi trẻ
Không ngại gian lao, lấp biển, vá trời
Để phục vụ và thực hành gian kế
Cho một đám người tàn ác trên ngôi

Kinh nghiệm cuộc đời em còn ít ỏi
Bởi chưa đắng cay, vấp ngã, thăng trầm
Thuốc độc bọc đường, người đem mời gọi
Cẩn thận em ơi kẻo lại lỡ lầm

Như chú, như cha, ngày xưa lầm lỡ
Lầm lỡ một lần trọn kiếp tai ương
Bởi người vẽ một thiên đàng rực rỡ
Người kích động lòng thương xót quê hương !

Để tuổi trẻ với hùng tâm, nhiệt huyết
Đem lòng son, chí sắt quyết xây đời
Hồn trong suốt, chân thành nên chẳng biết
Trong cõi nhân gian, qủy quyệt bao người

Đầy thủ đoạn, đầy ý đồ lừa bịp
Lợi dụng lòng tin, tuổi trẻ, nhiệt tình
Khi hiểu rõ, trễ rồi, không trở kịp
Mình đã chính tay giết cuộc đời mình !!!

Và đã tiếp tay hại dân, hại nước
Để than ơi, bồi đắp đảng gian hùng
Đảng, một bọn độc tài và bạo ngược
Xô giống nòi vào tăm tối lao lung ...

Nửa thế kỷ hơn Việt Nam oan khổ
Cả triệu thanh niên chết uổng oan đời
Ai sống sót, tỉnh ra, ngờ chế độ
Đảng sẽ làm cho sống chẳng ra người

Ngay  những đảng viên có nhiều công trạng
Thấy đảng gian tham, lên tiếng bất bình
Đã chẳng tu tâm, đảng còn kết án
Kẻ chết, người tù, đời ngập điêu linh !


Ôi, oan trái tả sao mà hết được
Như cướp miền Nam đảng dựng hoà bình
Hòa bình thế nhưng nhà tù khắp nước
Cướp của giết người đảng vẫn  anh minh !!!
 
Đấy, kinh nghiệm của chú, cha buổi  trước
Kinh nghiệm máu xương, kinh nghiệm đau buồn
Dấu chân cũ, em chớ theo, đừng bước
Đừng nộp đời mình cho những con buôn !

Mất ngọc, mất vàng còn tìm lại được
Tuổi trẻ mất rồi, không thể đâu em!
Đừng thả niềm tin trên dòng nước ngược
Chớ dấn thân vào vực tối, đêm đen

Đừng vì mật đường đưa chân vào bẫy
Đất nước cần em, cần những nhân tài
Đừng yếu đuối để tuỳngười đưa đẩy
Chọn lối em đi, kẻo lỡ, kẻo hoài !!!

Em thân mến, đây là lời chí thiết
Của những người đi trước buổi em đi
Đã ôm hận chỉ vì hồn tinh khiết
Bị đảng gạt lừa - lừa rất tinh vi !

Nên em nhé, xin em dùng khối óc
Thượng Đế cho mà em chọn hướng đời
Đừng lầm lẫn mà tan vàng nát ngọc
Mà đau buồn trọn kiếp đấy em ơi ...


Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI SÁU




BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI SÁU
(Thân mến gởi  đồng bào  và tổ quốc Việt Nam để ngưỡng  phục lòng can đảm, chí kiên cường bất khuất  trong cuộc biểu tình lịch sử, bất bạo động, phản đối đảng tham tàn, đòi nhà đòi đất bị nhà nước cướp đi tại Saigon  từ cuối tháng 6 năm 2007. Xin chia sẻ sự đau thương của đêm 17 rạng 18 tháng 7 năm 2007 vì đảng và nhà nước Việt cộng đã lợi dụng  màn đêm, đùng xe tăng, công an, quân đội, bom ngạt, đạn cay, dùi cui, roi điện ...  thẳng tay đàn áp đồng bào biểu tình vô cùng dã man, tàn bạo)



Lại báng súng, lại dùi cui, lại máu
Lại xe tăng đàn áp, tấn công người !
Ôi, sự thật hay đây là sân khấu
Diễn cảnh âm ti ở giữa cõi đời ?!

Diễn cảnh khốn cùng của người dân Việt
Mất đất, mất nhà, chồng chất hờn oan
Phẫn hận, biểu tình, dân đưa ý kiến
Đảng trả lời bằng còng sắt, công an ...

Đảng trả lời bằng xe tăng, quân đội
Bom ngạt, đạn cay, roi sắt, ngục tù !!!
Hỡi những lương tâm, hỡi người thế giới
Có biết nơi này tử địa, âm u ?

Có biết nơi này đau thương tủi nhục
Bạo chúa gian hùng, tham ác, điêu ngoa
Có biết nhân quyền, tự do, hạnh phúc
Và công bằng là ảo mộng xa hoa ???

Có biết nơi này dân thua loài vật
Không biết ấm  no, chỉ biết phục tùng
Chỉ được cúi đầu tạo ra vật chất
Để một đám người trướng gấm màn nhung ?!

Và đám người này đè đầu cưỡi cổ
Cướp của dân, biển, đất, cắt dâng Tàu
Ngất ngưởng ngai vàng, tạo đời thống khổ
Và suy đồi cho thế hệ mai sau ...

Ai kẻ lương tâm, nhìn đời oan khuất
Nhìn bất công đau xót nước dân nhà
Mà can đảm nói lên lời bất khuất
Thì bạo quyền nghiền nát bấy xương da !!!

Như đêm kinh hoàng, bao người chứng kiến
Vũ lực đảng đem đàn áp biểu tình
Cứ một dân, bốn công an, roi điện
Bắt, thẩy lên xe như kẻ tội hình !

Và báng súng và dùi cui và máu
Và ngục tù tàn nhẫn ngút trùng khơi
Thế giới văn minh, hỡi đâu công đạo
Sao để ngang nhiên, người bức hại người !!??

Này ta bảo, hỡi tà quyền lang sói
Hành động kia, lửa cháy đổ thêm dầu
Đêm đã hết, bình minh rồi sáng chói
Ngày tan tành chế độ chẳng xa đâu !

Rồi sẽ thấy khắp thôn làng - thành phố
Trẻ bên già, toàn quốc, Bắc - Trung - Nam
Cùng vùng dậy và hỏa sơn tung nổ
Cuốn phăng đi loài ác quỉ hung tàn ...

Kẻ gieo gió thì gặt về bão tố
Luật huyền vi, vay - trả sẽ công minh
Quỉ quyệt, dã man, phải tàn, phải đổ
Chính nghĩa, công bằng, nhân bản, tồn vinh !

Này ta bảo, hỡi độc tài Hà Nội
Dân tộc Việt Nam bất khuất, ngoan cường
Đảng gian ác, gây đầy trời tội lỗi
Thì dân lành giải đảng, cứu quê hương !!


Ngô Minh Hằng