Sunday, December 30, 2012

BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI MỘT






BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI MỘT


Sẽ một buổi nắng vàng tươi sông núi
Có ta về quê cũ,  Việt Nam ta
Ta sẽ về trong vạn tiếng quân ca
Trong pháo nổ tưng bừng thay tiếng súng ...

Ngày ta về, núi oai hùng dáng đứng
Biển vỡ ra, ngàn con sóng vươn mình
Gió reo cười, rừng nẩy lộc, hồi sinh
Chào đất mẹ trong ngày vui quang phục

Ngày ta về những oan hờn áp bức
Những gông cùm tàn bạo phải tro than
Ma quỉ, hung thần từ Bắc chí Nam
Sẽ ngã gục trong một giờ đền tội

Ngày ta về đời không còn bóng tối
Cây Việt Nam bừng nở nụ Nhân Quyền
Bởi lời thề sông Hoá mãi còn thiêng
Dưới kiếm báu của anh hùng Hưng Đạo

Ngày ta về, muôn lòng chung hoài bảo
Toàn dân ta mong đợi, vỗ tay mừng
Có mẹ già chân mỏi, gánh oằn lưng
Cười rạng rỡ mừng con, bờ  mắt ướt

Ngày ta về, Hoàng Sa triền sóng cuộn
Đòi phân minh lãnh hải, nghiệp sơn hà
Đòi Nam Quan, Bản Giốc của dân ta
Phải lấy lại vẹn toàn, không sứt mẻ !

Ngày ta về có hân hoan tuổi trẻ
Reo vang trời mừng phục quốc thành công
Đánh thức chim muông, rừng núi, ruộng đồng
Gọi cây cỏ, loan truyền tin chiến thắng!

Ngày ta về cờ vàng bay với nắng
Nụ cười em ngà ngọc, đẹp vô cùng
Em vui mừng:  từ đây nhé, non sông
Được giải thoát ách độc tài đảng trị !

Ngày ta về có những người chiến sĩ
Nhìn hận thù bằng ánh mắt bao dung
Mở rộng đôi tay đón kẻ đường cùng
Đã thành khẩn trở về cùng chính nghĩa

Ngày ta về, oan hồn trong nghĩa địa
Cũng hân hoan đứng dậy vẫy tay chào
Dân tộc chung vai hát khúc tự hào
Mừng đất nước không còn loài thảo khấu

Mừng Việt Nam sáng ngời gương tranh đấu
Khắp ba miền mừng hết bóng dân oan
Ta mừng nhau đời thoát ách bạo tàn
Không còn bị đảng giam cầm, đảng hại

Ngày ta về đứng bên bờ Đông Hải
Để ngậm ngùi nhìn biển vẫn mênh mông
Tưởng nhớ người đi vào cõi muôn trùng
Vùi  trong sóng và điên cuồng hải tặc

Ngày ta về, tiếc thương tràn lên mắt
Trước nấm mồ Người Chiến Sĩ  Vô Danh
Chiến công này: hoa tưởng niệm dâng anh
Cờ truy điệu: lá cờ ngày phục quốc!

Ta sẽ đi đủ ba miền đất nước
Thăm trại tù một thuở nhốt dân ta
Để vỡ nền, gieo hạt giống muôn hoa
Cho đau nhức không phai màu sông núi

Ngày ta về, Huế, Sài Gòn, Hà Nội
Lòng dân vui  như cánh bướm muôn màu
Mừng Việt Nam sánh bước với năm châu
Mừng bất khuất dòng con Hồng cháu Lạc

Bởi Việt Nam có những người Quốc Toản
Có Đặng Dung, Nguyễn Huệ, có Trưng Vương
Có những người con yêu mến quê hương
Như Thái Học, như Ngô Quyền, Nguyễn Trãi

Có sáng chói bao tấm gương cận đại
Là Vô Danh, Tử Sĩ  những  anh hùng
Tháng Tư buồn, hồn sông núi rưng rưng
Ai buông súng mà lòng không bi phẫn ?

Ngày ta về Việt Nam thôi thống hận
Và trường ca là nhạc khúc ân tình
Là tiếng cười rực rỡ ánh bình minh
Là diễm tuyệt, em xanh màu áo lụa....


Ngô Minh Hằng 

BẢN TRƯỜNG CA THỨ MƯỜI





BẢN TRƯỜNG CA THỨ MƯỜI


Đầu năm khai bút, viết trường ca
Đất khách chiều Xuân lại nhớ nhà !
Xuân gọi nắng về, ơi tiếng gọi
Như lời sông núi gọi hồn ta...

Lời sông núi ấy đã vang lên
Nức nở đau thương bởi bạo quyền
Tha thiết mong người yêu tổ quốc
Cứu đời ra khỏi cảnh oan khiên

Cứu đời là tự cứu riêng ta
Là cứu quê hương, cứu nước nhà
Thoát ách gông cùm loài bạo chúa
Cho lòng đất Việt nở muôn hoa

Cho tình ba cõi Bắc Nam Trung
Trăm trứng ca vang  chí khí hùng
Thân ái nhìn nhau cười rạng rỡ
Góp tay mà dựng núi sông chung

Góp tay mà rửa mọi hờn oan
Để sáng gương trong Nguyễn Khắc Toàn
Kìa những Vũ Bình, Linh mục Lý
Phạm Hồng Sơn với Luật gia Quang

Cho anh thành phố, chị cao nguyên
Dũng cảm, hiên ngang, chống bạo quyền
Đảng nhốt họ tù trong khám lạnh
Họ, người yêu nước đã trung kiên

Trả thù thâm độc, có từ ai
Đảng chẳng công minh, chỉ độc tài
Bản án, phiên toà, lời cáo buộc
Giết ngươì yêu nước, giết công khai!

Và bao chiến sĩ rất  anh hùng
Một dạ trung thành với núi sông
Văn Bá, Quốc Quân, Trần Thái Bạch (1)
Tử hình, đảng xử.  Xót xa không !!!

Hỡi ơi, dân tộc với sơn hà
Từ buổi Mùa Thu  cách mạng ca
Là mãi đời chìm trong hỏa ngục
Vì người Cộng sản giết dân ta!

Dân lành ba cõi sống đau thương
Khốn đốn gian nan bởi bạo cường
Đảng cướp ruộng, nhà, dân mất đất
Đảng giàu, dân đóị Thật thê lương !

Ức lòng, dân chúng đệ đơn thưa
Không xét, đơn kia cũng hoá thừa !
Phẫn uất, biểu tình, dân phản đối
Nhà tù lại chật,  khổ dân chưa !?

Dân nghèo, một số phải ăn xin
Cán bộ cơn vui, nướng bạc nghìn!
Gái trẻ bán đời, quên sách vở
Trai non ma túy rót vào tim !

Nhiều bà mẹ trẻ bán thai nhi
Thiếu nữ xuân xanh chớm dậy thì
Đảng gả chồng cho miền quốc ngoại
Đảng xây xã hội thế, tinh vi !

Với dân, tàn độc đã vô cùng
Với nước còn là kẻ bất trung
Đảng hiến Nam Quan và Bản Giốc
Cho Tàu, đổi lấy chiếc dù nhung

Thấy dân nước thế có lòng đau
Có xót xa chăng trước hận sầu
Có bất bình không ?  ơi Tráng sĩ !
Có lòng trăn trở đến mai sau ???

Nhà ta đang cháỵ  Đứng nhìn sao ?
Ai tắt giùm ta ngọn lửa nào ???
Kiàbốn nghìn năm từ lập quốc
Ông Cha quật khởi, dẫu gian lao !

Thương ta nhiều nhất chỉ ta thôi
Chớ vịn vào ai, chớ cậy người
Nối chí Tiền Nhân mà đứng dậy
Mà đưa dân nước đến ngày vui

Hỡi người hào kiệt, hỡi toàn dân
Nòi giống cần anh, đất nước cần
Không thể yếu hèn quay mặt nữa
Càn khôn  đã chuyển, phải canh tân!

Vì sông vì núi, hãy vùng lên
Chính nghĩa đang thiêu cháy ác  quyền
Xiềng xích đang tan cùng bạo chúa
Nước chờ, dân đợi một giờ thiêng !

Ngày nào dân Việt được hồi sinh
Thì  bản trường ca sẽ trữ tình
Mỗi chữ sẽ là trăm nốt nhạc
Hát cùng Nhà Việt đón bình minh ...


Ngô Minh Hằng

Xuân Qu’y Mùi 19.1.2003

BẢN TRƯỜNG CA THỨ CHÍN


( Kính dâng đất nước Việt Nam. Riêng gởi đến tất cả các anh cựu quân nhân trong quân lực VNCH  mọi binh chủng, những người đã một lòng trung thành góp công bảo vệ đất nước Việt Nam trước sự xâm lăng tàn khốc của CS)




BẢN TRƯỜNG CA THỨ CHÍN



Các anh, người lính tôi thương mến
Hải Lục Không Quân, khắp bốn vùng
Vì chữ quê hương, vì trách nhiệm
Quên mình, gìn giữ nước non chung

Ngày xanh, tạm gác bao nhiêu mộng
Những mộng riêng và hạnh phúc riêng
Để dệt cho đời, cho Tổ Quốc
Ước mơ tươi đẹp của ba miền

Gian lao nguy khốn nhưng anh vẫn
Dũng cảm, hiên ngang trực diện thù
Chiến thắng bao phen lừng chiến sử
Hào hùng, lẫm liệt để muôn thu !

Một "Hè Đỏ Lửa" cho giờ cuối
Quảng Trị cờ bay rợp Cổ Thành
Một Tết Mậu thân, hồi kết cuộc
Xâm lăng, xác giặc đã tan tành !

Các anh, người lính anh hùng lắm
Đã sống hiên ngang, sống kiếp người
Trong mỗi trái tim yêu SỰ THẬT
Anh là nguyên vẹn nét son tươi !

Anh không khiếp sợ, không đào thoát
Trong cõi cuồng điên của lửa binh
Anh chẳng xoay theo chiều gió loạn
Phản nòi phản giống để thân vinh !

Những câu "Tổ Quốc", câu " Danh Dự"
" Trách Nhiệm", trong anh đã ngọc vàng
Trước lệnh giao thành, buông súng đó
Anh ôm súng khóc, cõi lòng tan !

Anh không hèn yếu, không thua trận
Để Tháng Tư kia mất nước nhà
Mà bởi vì mình, dân nhược tiểu
Trên bàn cờ thế giới gian ngoa !

Trên bàn cờ ấy, bày lang sói
Kẻ phản đồng minh, kẻ phản nhà
Ta biết, năm châu, ai cũng biết
Đảng mừng "chiến thắng", lệ dân sa !!!

Thế là chiến thắng hay tàn bại
Khi ngập lòng dân những oán hờn...
Khi đảng độc tài kia áp đặt
Gông xiềng thống trị khắp giang sơn ???

Khi mà cắt đất dâng Trung Quốc
Mảnh đất muôn đơì bởi máu xương
Là giọt nước tràn trên miệng chén
Là châm ngòi nổ giữa quê hương !!!

Tóc anh nay điểm màu sương tuyết
Như những thân tre đã cỗi già
Nhưng cõi lòng anh nao nức trẻ
Mừng măng đã mọc, đã xông pha !

Mừng măng, từng búp măng tươi đẹp
Hồn gội mưa xanh, tắm nắng ngà
Trọng lẽ công bình, yêu đạo lý
Sẽ vùng lên cứu nước dân ta !!!

Vùng lên quét sạch đời oan nghiệt
Đem ấm đem no đến mọi nhà
Xây móng tự do, nền hạnh phúc
Và ngày vui ấy sẽ không xa !

Anh ơi, ngày ấy, ngày vui ấy
Là ước, là mơ của mọi người
Từ cậu bé con, từ lão cụ
Đợi mòn con mắt, khát khô môi...

Đã chờ, đã sống trong hy vọng
Mong  một ngày mai nắng ngợp trời
Lúa trĩu đồng xanh, sông chật cá
Má hồng thôn nữ lại hồng tươi !

Và anh, người lính năm xưa đã
Buông súng mà lau nước mắt rơi
Dưới bóng cờ vàng anh sẽ được
Hát mừng đất nước đón ngày vui

Hát cùng tuổi trẻ, mừng dân tộc
Mừng những mầm xanh nở nhụy vàng
Mừng nước dân mình thôi thống khổ
Mừng ngày sông núi được trùng quang

Hỡi anh, người lính tôi thương mến
Hải, Lục, Không quân khắp bốn vùng
Dẫu mộng dời non và lấp biển
Chưa thành, nhưng góp đã bao công...

Trong ngày đất nước vui mừng đó
Tôi tặng riêng anh một nụ hồng
Để nhớ một thời anh vất vả
Một lòng  trung nghĩa với non sông !


Ngô Minh Hằng


BẢN TRƯỜNG CA THỨ TÁM








BẢN TRƯỜNG CA THỨ TÁM

(Tân Xuân Khai Bút. Riêng gởi những người anh em bên kia giới tuyến)




Hỡi các anh, những đảng viên yêu nước
Hẳn tim hồng, nhiệt huyết đã bừng sôi ?
Vì núi sông, máu thịt tự bao đời
Nay bạo chúa cắt lìa, dâng Trung quốc !


Lịch sử ta, một ngàn năm Bắc thuộc
Một trăm năm đô hộ bởi Tây phương
Giữa buổi thăng trầm hưng phế quê hương
Có đôi kẻ yếu hèn , lòng phản bội


Dẫu Mạc, dẫu Hồ gây điều tội lỗi (1)
Dâng ngoại bang xương máu, nước non nhà
Nhưng Tri Phương, Hoàng Diệu đó, chưa xa
Phan Thanh Giản, gương anh hùng, tiết khí


Thành bị mất, tướng giữ thành tự hủy
Chết theo thành, tạ tội với Tiền Nhân
Chỉ có bạo quyền bội nghĩa, vong ân
Mới bán nước, phản nòi như thế được !


Chỉ có bạo quyền vui trên nhục nước
Trên đau buồn, trên thống khổ dân ta
Lừa mị, độc tài, tàn ác, điêu ngoa
Khoe dân chủ nhưng cướp quyền dân chủ !


Mấy chục năm dài, các anh thấy chứ ?
Đất nước mình băng hoại đến thê lương
Người dân lành thì khốn khổ đau thương
Còn sông núi, bản đồ thu hẹp lại !!!


Trang sử ấy, vết nhơ này còn mãi
Khi cháu con ta hỏi, trả lời sao ?
Nếu chẳng vươn mình, tỉnh giấc chiêm bao
Để trị tội phường buôn dân, bán nước


Hỡi các anh chớ nuốt hờn, khiếp nhược
Xin bắt đầu, trang sử mới Rồng Tiên
Hãy thương yêu và cứu vớt dân hiền
Hãy nói thật, mở đường cho tuổi trẻ !


Trước nhục nước, uất hờn to lớn thế
Cúi đầu ư ? Quân đội ! Đứng lên nào !
Hỡi các đảng viên, chiến sĩ anh hào
Xin liên kết những lòng yêu nước lại !


Hãy can đảm hỡi chí hùng Nguyễn Trãi
Quốc thù này phải trả, bởi thù chung !
Tội phản dân, bán nước lớn vô cùng
Anh biết thế và toàn dân biết thế !


Mấy chục năm anh lên rừng xuống bể
Bởi lòng anh yêu chủ nghĩa, quê hương
Nhưng hôm nay, chủ nghĩa ấy lật lường
Bán mảnh đất cả đời anh gìn giữ


Quê hương chung, lũ mặt người, dạ thú
Cắt chia riêng, đem triều cống, dâng Tàu
Tim Lạc Hồng tôi biết lắm, anh đau
Như tôi đã và toàn dân cũng đã !


Nhưng đau nhục mà không làm gì cả
Thì càng thêm trọng tội với quê hương!
Anh ở trong, mau châm đuốc, mở đường
Chúng tôi sẽ bên ngoài, cùng tiếp sức


Xin chính nghĩa hãy tôn vinh quyền lực
Để ba miền dân nước sống yên vui
Hỡi các đảng viên có trái tim người
Hỡi quân đội, hãy tiên phong đứng dậy !


Dòng tâm huyết bản trường ca tôi đấy
Gởi về anh trong năm mới, ngày đầu
Đọc đi anh, chầm chậm nhé, từng câu
Cho dòng máu thắm dần cùng ý chữ


Cho đến lúc lòng không ngờ vực nữa
Ta nhìn nhau, tay vói lấy bàn tay
Mẹ Việt Nam chờ đợi phút này đây
Trăm cái trứng không tị hiềm, chia rẽ


Ta sẽ đến cổng Nam Quan, anh nhé
Dựng cờ vàng, cắm lại mốc ngày xưa
Bản Giốc oai hùng, thác chảy vào thơ
Và lãnh hải, thu về từng mỏm đá


Ta sẽ hát bản trường ca anh ạ
Bên tiếng cười hạnh phúc của quê hương
Sẽ xây đời đúng nghĩa chữ yêu thương
Cho dân tộc, sơn hà vui đẹp mãi


Hỡi quân đội, anh chỉ cần quay lại
Là mặt trời chân lý rực bình minh
Hỡi các đảng viên, hãy trả thẻ mình
Lại cho đảng là dứt vòng oan nghiệt !


Hãy đứng thẳng hỡi anh hùng hào kiệt
Xin vì đời, vì tổ quốc, quê hương
Hỡi oc', hỡi tim, hỡi những can trường !!!
Tổ Quốc đợi và muôn đân chờ đợi!


Tôi cũng chờ anh, xin anh mau tới
Đến cùng tôi, chung hát bản trường ca...

.

Ngô Minh Hằng

(Mồng Hai tết năm Nhâm Ngọ )


(1) Năm Đinh Hợi (1527) Mạc Đăng Dung cướp ngôi nhà Lê . Năm Canh Tý (1540) Mạc Đăng Dung tự trói mình ra hàng cùng 40 người trong gia đình ở cửa Nam Quan, quỳ lạy xin nộp sổ đinh điền, xin dâng đất năm động: Tê Phù, Kim Lạc, Cổ Xung, Liễu Cát, La Phù và Khâm Châu cho giặc Minh.

Năm Ất Dậu (1405) Hồ Qúy Ly nhường 59 thôn của đất Lộc Châu cho nhà Minh.


Thơ hoạ bài "BẢN TRƯỜNG CA THỨ TÁM" "Tân Xuân Khai Bút. Riêng gởi những người anh em bên kia giới tuyến" của Ngô Minh Hằng
Trần Việt Bắc


Các bạn đây, kẻ lắm lần vì nước
Chắc mật xanh, máu đỏ có khi sôi ?
Nhìn địa linh, chí khí ngự ngàn đời
Sao đem cống Bắc phương? Tang chung quốc!
Ðất nước này, trải thiên niên lệ thuộc
Có bao giờ dâng đất cống ngoại phương ?
Rồi trăm năm đất nước ngập uế hương
Vẫn chả mất chả mòn trong gang tấc (*)
Bọn bán nước bỏ theo lời đường mật
Ðem địa linh nhân kiệt của nước nhà
Aỉ Nam Quan, thác Bản Giốc nay xa
Mang cống Bắc gây căm hờn uất khí
Thủy chiến thua, thuyền trưởng theo tàu huỷ
Biên thành mất, thủ thành hận vong nhân
Sơn hà an, dâng đất kiếm ngoại ân ?
Ðất nước bình, phản quốc làm cho được !! ??
Khốn nạn thay cảnh chia sông cắt nước
Ðau nào mang biển đất cống người ta
Tàn hại gì bằng trên dối dưới ngoa
Dân làm chủ nhưng thực ra đảng chủ !!
Ðã bao nhiêu năm, phải tự hỏi chứ ??
Làm những gì ngoài bóc lột bất lương
Dân vừa đau, vừa khổ lẫn bi thương
Ðảng no đủ, giang sơn thì thu lại !!!
Tàng tích đấy, nổi nhục đây vương mãi
Ðàn trẻ hỏi: cha anh làm thế sao ??
Sao trả lời khi cố đầy hầu bao !!
Uổng công các bạn xả thân cứu nước !! ??
Các bạn ơi, dù bây giờ yếu nhược
Nhưng có sao, quân khí dậy trước tiên
Mang chính trực của đấng thánh hiền
Ðưa lời ngay dẫn đường cho lớp trẻ
Dạy chúng biết quốc tan, nhục cõi thế
Ðừng gằm mặt chịu đau như thuở nào !!!
Tiến lên đi cho xứng đáng kiệt hào
Vì tiền nhân đứng ra đòi đất lại
Phi Khanh nói: về đi con , hỡi Trãi !
Nhục nước đây, xâú hổ quốc dân chung !
Tiếng suối đây nhắc con oán khôn cùng
Con hãy về, lập công lưu hậu thế !
Ðã bao lâu, bạn trèo non lặn bể
Ðể giải phóng đất tổ với cố hương
Còn gì đâu, công lao ấy bị lường
Vất tuổi trẻ vào vùng không người giữ
Ðất nước đây, chắc của man cùng rợ ??
Sao xẻ xương chia máu cho bọn Tàu
Hồn sông núi đem chia cắt quặn đau
Tôi cũng thế và anh thì chắc đã !!!
Tim xát muối chắc xót hơn tất cả
Tôi xa quá, làm gì với cố hương ???
Bạn trong đó, hãy kêu tên dẫn đuờng
Nơi hải ngoại, tôi tìm người tiếp sức
Vì vận nước chúng ta cùng chung lực
Với niềm tin, rồi sẽ có ngày vui
Hãy quên thù, người Việt giống mọi người
Nay bỏ oán, chúng ta cùng vùng dậy !!
Bạn cùng tôi, tâm tư đọng nằm đấy
Nhớ tới nhau ta cùng gốc cùng đầu
Bạn thừa biết, tâm nặng lời bóng câu
Chữ không đủ, nhưng ý chìm trong chữ
Tôi vẫn biết tôi chả còn sức nữa
Nhưng vì nhau, hãy nắm chặt lấy tay
Quê hương ta cần đoàn kết giờ đây
Mẹ Âu cha Lạc nắm tay quên lối rẽ
Mình tay trong tay hát câu dân tộc nhé
Ngó thác cũ rồi mơ thấy chiều xưa
Nhìn cổng nhà cỏ "nam hướng" dậy thơ
Trông biển Nam sóng gào trên ghềnh đá
Mình cùng nhắp chén tương phùng bạn ạ
Tôi nhìn bạn nhẹ hát khúc hoài hương
Bạn nhắc nhẹ hoài hương đượm nguồn thương
Bỏ chữ "hoài" thay chữ "vẫn" thành mãi mãi
Có phải tôi mơ, nếu thế nên tỉnh lại
Chủ thuyết này, theo bạn thì quang minh
Còn với tôi, nó làm bạn quên mình
Rồi đưa ai vào giây oan vòng nghiệt
Quên đi, vì dân tộc người anh kiệt
Xoá hết, bởi vận nước đầy đau thương
Lại đây, chúng ta phủ nỗi đoạn trường
Tới mau, bạn và tôi lấp mối đợi .
Chúng ta kiên quyết chờ ngày sắp tới ,
Rồi hát chung điệp khúc khải hoàn ca ...

Ha! Ha! Ha!

Trần việt bắc
Tết Nguyên Ðán, Nhâm Ngọ
Tháng 2, ngày 12, 2002

BẢN TRƯỜNG CA THỨ BẢY









BẢN TRƯỜNG CA THỨ BẢY
(Gởi người anh em bên kia giới tuyến)



Gió thu lạnh, từng lá vàng run rẩy
Cây  trơ cành buồn bã hứng trời sương
Tôi viết tiếp bản trường ca thứ bảy
Chút lòng  người  vong quốc gởi quê hương !


Một quê hương bên kia bờ đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh chim bay
Quê tôi đấy, dân đau thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ qúa, đêm ngày!


Xưa, đẹp lắm, từng bờ sông, ngọn núi
Giặc tràn về tất cả trắng màu tang
Hăm mấy năm tôi chờ cơn gió nổi

Tôi đợi Quang Trung phất ngọn cờ vàng!

Anh hỏi chúng tôi sao yêu đất nước
Lại âm thầm rời bỏ để ra đi
Và chị hỏi vì sao yêu tổ quốc

Cần bàn tay xây dựng lại không về ???

Tôi thẳng thắn trả lời anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài đảng trị

Tôi có về, về tranh đấu mà thôi !

Quê hương đấy nhưng tôi không ở được
Cũng không về đóng góp bởi vì sao ?
Bởi Bác Đảng qúa tham tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết họng đồng bào !


Hai chúng ta ở hai bờ giới tuyến
Hai con đường, lý tưởng nghịch chiều nhau
Tôi yêu tự do, công bình, chính thiện
Chế độ do dân lựa chọn, dân bầu


Đường anh chị rắc gieo mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc Trung Nam !


Tôi nói thế nếu anh không vui lắm
Thì xin nhìn đất nước một lần xem
Có phải dân lành đói ăn, rách mặc
Chẳng tự do, không một chút nhân quyền ?


Dòng Bến Hải, Đảng chia đôi  vĩ tuyến
Rồi Đảng xua quân  xâm lược miền Nam
Có phải Đảng ném thương binh xuống biển
Đoạn tôn danh người ..."mất tích"...vinh quang ?


Có phải Đảng đã trả thù ác độc
Dân miền Nam sau khi cướp miền Nam
Nhãn "Cải tạo", mác "khoan hồng, học tập"
Thực chất giết người qủy quyệt, dã man ?


Có phải Đảng chặt cây rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước nổi, dân chìm ?
Cứu trợ gởi về, tiền kia Đảng giữ
Hiện vật nhập khọ Dân đói, đứng nhìn ?


Có phải đất dân Đảng thu, Đảng lấy
Dân biểu tình đòi, Đảng trả lại chưa ?
Có phải khắp nơi lòng dân chán ngấy
Những oán hờn cao chất ngất đơn thưa ?


Có phải Đảng bán dân làm nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận họ về không?
Nước người trả. Đảng làm ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận khốn cùng!


Có phải trẻ thơ bao em thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng lắm sân golf ?


Có phải Đảng bôi đen dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối gian không?
Trăm năm trồng người, người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu,  khinh  rẻ tổ tông


Có phải thiếu niên đốt đời xuân trẻ
Để tương lai không  là thoáng phân vân ?
Em gái mười hai môi tô, mắt vẽ
Ai thắp đèn hồng mời mọc thiêu thân ?


Có phải Đảng, đỉnh cao ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên quyền lực, phi nhân ?


Đảng và dân rõ ràng hai giai cấp
Đảng sang giàu, dân nghèo đói,đau thương
Đảng thống trị và người dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn cực trăm đường !


Lệ đã thấm.  Mầm xanh từ lòng đất
Đã nẩy chồi, đang lớn giữa quê hương
Dân Việt Nam với tinh thần bất khuất
Sẽ vùng lên mà rửa mối căm hờn


Anh thừa biết những lời tôi nói: ĐÚNG
Nên lo buồn mà chẳng dám nghe thôi
Đừng sợ nữạ Hãy nhìn vào sự thật
Để thương thân và thương đến giống nòi


Thế giới ngoài kia từng ngày biến chuyển
Những Bắc Hàn, Đông Đức, những Nam Tư
Khối Cộng Sản đang đi vào cõi chết
Vì lòng người bừng tỉnh giấc hoang mơ...


Thì hỡi chị, hỡi anh và hỡi bạn
Cùng chúng tôi, ta bước lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình không đơn bạc
Muốn vườn tươi, phải diệt những loài sâu!


Muốn đất nước kịp người trong hội mới
Muốn ta không mai một chính đời ta
Muốn dân tộc tương lai không mù tối
Muốn ấm no hạnh phúc tới muôn nhà


Thì ta phải đập tan đời áp bức
Phá gông xiềng đòi dân chủ, tự do
Một thể chế chính quyền dân tạo dựng
Phải không anh? dân Việt vẫn mong chờ ???


Tôi đang nói với anh lời chí thiết'
Bằng con tim, bằng chân thật, tình người
Anh chẳng muốn nghe như tôi vẫn biết
Trong lòng anh, nguồn thác đã ngầm khơi...


Dòng thác đó lớn dần, lan rộng mãi
Trong  trái tim người tiến bộ các anh
Thành những dòng sông hướng về đại hải
Cùng với muôn lòng, đốt lửa đấu tranh!


Ngày anh về, quê hương vui biết mấy
Cả ba miền vàng rực bóng cờ xưa
Anh  đọc  lại bản trường ca thứ bảy
Nhìn anh, tôi cười. Mắt biếc. Xinh chưa ???



Ngô Minh Hằng


BẢN TRƯỜNG CA THỨ SÁU







BẢN TRƯỜNG CA THỨ SÁU



Xin hãy khóc cùng triệu người đang khóc
Dưới lằn roi tàn độc phủ lên đời
Vết roi đó hằn sâu vào tim óc
Cửa từ bi sao máu lệ tràn rơi ?!


Cửa từ bi sao đạn đồng, roi sắt
Roi vung lên, người gục tiếp theo người
Ai khủng bố, ai xích xiềng vây bắt
Ai xô người vào hỏa ngục trầm khơi ?


Ta chỉ có một cuộc đơì để sống
Một quê cha đất tổ để yêu thương
Một dân tộc để xót xa nòi giống
Thì ta ơi, hãy sống thật can trường!


Hãy chung sức, mỗi người lo mỗi việc
Góp tay vào, tạm dẹp những riêng tư
Anh tài trí, tiền nhân, xin  nối nghiệp
Em kiên cường, xin giữ lửa trùng tu...


Đây, tôi góp, linh hồn tôi: ngọn bút
Trước bạo tàn ác qủy đứng khua đao
Trước thảm họa giáng lên mình tổ quốc
Bút thành thơ, dòng đạn lửa tuôn trào


Thơ tôi thét lời dân ta căm phẫn
Thơ tôi gào lời thống khổ dân ta
Thơ nức nở lời quê hương nức nở
Thơ, vì đời, nung nấu chí xông pha


Thơ u uất đau thương dòng mực lệ
Cho cây đời đơm  lộc, nụ tin yêu
Cho nhục tủi của một thời dâu bể
Cho độc tài, cuồng bạo  phải tan tiêu


Hãy dừng lại hỡi gông xiềng, áp bức
Kìa bình minh, ngày mới đã sang rồi
Ngày Sự Thật  đã vinh danh quyền lực
Ngày Công Bình, Nhân Bản đã lên ngôi


Ngày tà đạo đã đến giờ tự diệt
Để muôn lòng, chính nghĩa được thăng hoa
Vai chen vai, tay chuyền tay lửa nến
Đuốc Tự Do chiếu sáng khắp sơn hà


Duốc Tự Do sẽ muôn đời bất diệt
Sẽ muôn đời hừng hực cháy trong tim
Ông cha ta đã bao đời oanh liệt
Dựng cơ đồ, phá Tống lại bình Chiêm


Ta, con cháu, lại làm ngơ, cúi mặt
Để quê hương nòi giống thế, sao đành?
Hãy đối diện, nhìn nhau trong đáy mắt
Hãy đứng lên nào!  Hỡi chị, hỡi anh...


Đem  ước  vọng đời ta,  hồn bất khuất
Sử vàng đây, xin viết nhé, trang đầu
Hỡi các bạn, có nghe  từ mạch đất
Bản trường ca đang réo gọi tìm nhau ???



Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA THỨ NĂM


















BẢN TRƯỜNG CA THỨ NĂM



Lòng  giấy đêm nay hờn nét bút
Viết hoài không trọn bản trường ca
Ô hay, tôi khóc hay thơ khóc
Mà mực cay?  Không!  Lệ đấy mà...


Thơ tôi  ngôn ngữ không trau chuốt
Rất thực, vì thơ tự đáy lòng
Tưởng tấm tình trung, hồn ái quốc
Thương đời, xót nước buổi suy vong


Bốn nghìn năm cũ bao người đã
Dâng hiến đời trai với tự hào
Âm cảnh chắc hồn  muôn thống khổ
Khi mà đất nước bấy hư hao


Hỡi người chiến sĩ không tên tuổi
Gục chết  âm thầm buổi hỗn mang
Giữa lúc kẻ hàng, người bỏ nước
Vẫn kiên cường đối diện nguy nan


Hỡi người chiến sĩ ngày hưng phế
Treo tấm gương xưa mất với Thành
Sinh tử quyết tâm cùng vận nước
Khiến quân thù khiếp sợ uy danh


Đêm nay xin thức nghe tôi kể
Chuyện của quê nhà sau chiến tranh
Chuyện của lòng tôi, hồn dâu bể
Bản trường ca viết mãi chưa thành


Quê hương ta đấy từ im súng
Dân khổ còn hơn thuở sứ quân
Tổ quốc đi vào trưa hỏa ngục
Đêm liên hoan ác qủy phong thần


Kiếp người trở lại thời hoang sử
Rừng núi đau nhừ mỗi bước chân
Nanh vuốt bạo tàn, loài dã thú
Nhắm tim người xâu xé từng phân


Biển đông cuồn cuộn cơn đồng thiếp
Người chết mang theo nỗi tủi hờn
Hải tặc điên mồị Làn  sóng nghiệt
Tự do này hỏi giá nào hơn ???


Sau hai mươi bốn năm cai trị
Túi đảng đầy no  những núi tiền
Dân vẫn lầm than, quê vẫn bĩ
Ngục tù oan khốc vẫn nhiều thêm


Thế mà có kẻ còn trâng tráo
Tay bắt, lòng vui, xóa hận thù
Quên cảnh vượt biên, thời cải tạo
Quên hờn nước đục! Đáng buồn chưa ?


Lòng đau, tôi khóc đời vong quốc
Thương kẻ còn mơ ngủ giữa ngày
Xót nước dân  nhà cơn nhật thực
Giận cho người trắng đổi đen thay


Buồn người rẻ rúng tình non nước
Để đắt vô cùng một cái KHÔNG
Say bả vinh hoa, mồi huyễn tưởng
Bán linh hồn, đồng loại,  non sông


Một  trăm cái trứng bao giờ nhỉ
Biết đến cùng nhau để bắt đầu
Tìm mảnh nhiễu điều chung sức phủ
Giá gương lưu lại mãi nghìn sau


Bao năm tôi khóc, thơ tôi khóc
Đợi kẻ mài gươm. Chiến sĩ ơi
Đây bản trường ca xin hãy đọc
Hỡi con tim còn thắm tình người ...



Ngô Minh Hằng

BẢN TRƯỜNG CA THỨ TƯ





















BẢN TRƯỜNG CA THỨ TƯ
(Viết để kỷ niệm mùa Vu Lan 1998)



Là anh? Thưa phải các anh không?
Trở lại từ nơi đã mịt mùng ?
Giữa tiếng sóng gào, trong ánh chớp
Vì tình sông núi trả chưa xong?


Mời anh, xin hãy ghé vào đây
Uống cạn cùng tôi chén rượu này
Thức nhắm ê hề bao vị đắng
Kể từ hoàng hạc phút xa bay


Kể từ bỏ núi, bóng chim đi
Trăm nhánh sông chia chẳng hạn kỳ
Vết chém của thời trai trẻ cũ
Đau hồn cung kiếm, tủi nhung y


Uống thêm ly nữạ Uống đi anh
Diện kiến âm dương quả hữu tình
Hãy uống cho vàng đêm nguyệt thực
Cho hồn siêu thoát với u linh...


Đưa cay, nâng chén! Gắp đi anh
Những món đau thương thật hữu hình
Anh đã thua đời canh bạc lận
Tôi, thằng trúng độc.  Kẻ hàng binh


Rượu cay, ừ nhỉ, vị đời cay
Rót nữa, mời nhau những chén đầy
Say để thẹn lòng câu hữu trách
Thẹn cùng gươm súng buổi buông tay


Say đi mà hát bản trường ca
Hát mệt, nhìn nhau lại khóc oà
Thương kẻ chê mình :" Thằng lạc hậu
"Cứ hoài  nhắc nhớ chuyện ngày qua


" Bây giờ đổi mới, hãy nhìn coi
"Dân nước giàu sang, tiến bộ rồi
"Trăm vạn hotel, ngàn biệt thự
"Ngoài đường bóng lộn những xe hơi


" Bắt tay đi chứ, nghiã đồng bào
" Núm ruột tình xa, qúy biết bao
" Xóa bỏ hận thù, chung dựng lại
" Thiên đàng chủ nghĩa ánh vàng sao!"


Anh ơi, tôi biết nói chi đây?
Người tỉnh, tôi thì cứ muốn say
Say để hát trường ca đất mẹ
Cho người đói lạnh tối đêm nay


Anh em tôi đó,  sống đau thương
Quằn quại chen nhau chút viả đường
Người mẹ xót con nằm đói lả
Em buồn thương chị mộng hoàn lương


Tôi say nên chẳng thấy dân  giàu
Chỉ thấy gông xiềng thấy khổ đau
Thấy những chiêu bài gian quyệt qúa
Thấy ngày nhật thực, thấy đêm sâu!!!


Này anh, tôi tỉnh hoặc tôi mơ
Nhưng chắc rằng tôi chẳng dại khờ
Nửa thế kỷ dài, tôi thấy đủ
Những trò bịp bợm. Những ngây thơ....


Nếu như chế độ đổi thay thì
Hạnh phúc, nhân quyền hãy thực thi !
Lúc ấy không mời tôi cũng đến
Bắt tay, làm bạn, dựng xây quê


Mời anh ly nữa, uống đi nào
Rượu cạn sao lòng chẳng bớt đaủ
Tôi vẫn chờ đây hồn Bắc Đẩu
Sáng bừng nhật nguyệt, sáng trong nhau!



Ngô Minh Hằng