Thursday, December 31, 2015

BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI HAI - Tâm tư người tị nạn gởi về Quê Hương và Đồng Bào Đêm Giao Thừa 2016

















































BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI HAI
(Tâm tư một người tị nạn VC đêm giao thừa 2016 gởi về Quê Hương 
Việt Nam và đồng bào khắp năm châu bốn biển.) 




Tôi có tội gì khi chỉ yêu thơ
Yêu sự thật và hết lòng yêu nước ?
Khi làm thơ, tôi mong mình nói được
Những nỗi đau buồn của nước dân tôi
 *
Nói lên dã tâm của những con người
Đem đất nước Việt Nam dâng Tàu cộng
Dân giữ nước, đảng vu dân phản động
Mướn du côn khủng bố, nhốt dân tù
 *
Tôi muốn năm châu biết được tâm tư
Của đồng bào tôi, người dân bị trị
Họ bị giam cầm từ trong ý nghĩ
Từ thanh âm khi chưa thốt thành lời
 *
Thượng Đế sinh ra họ cũng con người
Nhưng bị cộng đọa đầy như súc vật
Họ khao khát được nói lên sự thật
Được tự do bình đẳng sống trên đời
Tôi muốn dân tôi thấy kiểu lừa người
Của lũ Việt gian nằm vùng hải ngoại
Miệng đạo đức lời công bình, bác ái
Xóa bỏ hận thù, xây dựng non sông
*
Vỗ ngực quốc gia, nhưng lại hai lòng
Vì hành động ngược với điều chúng nói
Thủ đoạn, bất lương, gian hùng, giả dối
Bịt miệng người ngay, chụp mũ, phủ đầu
Bỏ lửa tay người, quỉ quyệt từng câu
Và dàn dựng, ngụy trang trò đánh phá
Tính cách ngôn từ hàng tôm hàng cá
Khủng bố những ai điểm mặt giặc Hồ
Và chẳng ngại ngần phấn điểm son tô
Cho bọn gian manh dân lừa nước phản
Trên diễn đàn chúng đêm ngày nhiễu loạn
Lật lọng, hứng tung, ngậm máu phun người
Không thể lặng yên an hưởng lộc đời
Thơ lên tiếng, chúng hè nhau đấu tố
Chúng vu khống, chúng hung hăng, thô lỗ
Dùng luật rừng nào khác bọn công an
Đây Nước Mỹ mà, đâu phải Việt Nam
Tôi nói thật, sao có người e ngại ?
Còn bảo tôi rằng “tại sao cứ dại
“Nói làm chi cho chúng đập tơi bời ...
 *
"Chỉ cộng mới thù, mới hận quốc thôi
"Chứ người quốc gia ai gian xảo thế
"Có người quốc gia nào mà tàn tệ
"Đấu tố quốc gia như cộng bao giờ !?”
Tôi nghe mà lòng chợt thấy thương thơ
Thì ra thế, giữa dòng đời ô trược
Con én tha hương thương nhà xót nước
Gọi mùa xuân, xuân vẫn cuối chân trời
 *
Con én nhìn về tổ quốc xa xôi
Thấy thực tế mà lòng đau từng đoạn
Thấy mình cô đơn trước bao lằn đạn
Trước vuốt nanh, nọc độc của quân thù
 *
Thêm một tin buồn không rõ thực hư
Cuộc rước tân niên, có xe Việt cộng
Giữa quận Cam mà hình Hồ lồng lộng
Thì chúng còn kiêng nể một ai đâu !
 *
Nguyên cớ vì sao? Ai kẻ dẫn đầu
Để có hôm nay cộng tung hoành thế ?
Nếu sự thật đúng như lời ai kể
Thì Quốc gia thua cộng sản nữa rồi !!!
 *
Cộng đã âm thầm như vết dầu trôi
Loang chầm chậm trong cộng đồng tị nạn
Có kẻ xưa là nạn nhân cộng sản
Mà hôm nay cùng giặc đã ăn nằm ...
 *
Hải ngoại bây giờ giống trước Bảy Lăm
Có một đám xưng thành phần đứng giữa
Quốc - cộng không còn lằn ranh nào nữa
Mà chủ trương hoà hợp để…hoà bình!
Bài học Bảy Lăm còn đó, mới tinh
Quên vội thế sao, hỡi người tị nạn !?
Quên thuở trong tù ngày không ánh sáng
Quên đêm xuống tàu tìm lối vượt biên
 *
Quên những con thuyền bị sóng xô nghiêng
Quên xác đồng bào dập dềnh mặt biển
Quên cả lời thề chính mình tự nguyện
Để nhận được gì cuối nẻo phù du ???
Tôi có tội gì ? phải tội Tháng Tư
Tôi đã làm thơ, vần thơ phản kháng
Tỏ nỗi bất bình, kê khai tội ác
Của bọn con buôn "March Of Freedom" ?
 *
Ba Mươi Tháng Tư, ngày của oan hờn
Ngày tang tóc, ngày cộng thù cướp nước
"Diễn Hành Tự Do" thì nghe sao được ?
Nghe nhói tim nên thơ phải ra lời
 *
Thơ nói những gì có thật, thế thôi
Và từ đấy tôi bị người đấu tố
Dàn cảnh đủ điều nói không thành có
Dựng đời tư, lăng mạ, diệt trừ tôi
Nhưng có can chi, cứ dối gian lời
Tôi đã chọn, đường thơ, tôi vẫn bước
Đã là thơ, thơ không hề khiếp nhược
Sự thật mỗi ngày mỗi lớn lên thôi
Tôi chết đi, người tiếp nối theo người
Vì nhân loại luôn đi tìm sự thật
Bởi sự thật là điều quan trọng nhất
Như mặt trăng và rực rỡ mặt trời
*
Chẳng bao giờ giấu được ánh tinh khôi
Nên sự thật, đường thơ, thơ cứ tiến
Vì sự thật sẽ muôn đời bất biến
Và một ngày sự thật sẽ thăng hoa
 *
Ngày đó là ngày nước Việt Nam ta
Đứng vùng dậy, cờ vàng bay ngạo nghễ
Bọn cộng bất lương, gian hùng, đồ tể
Sẽ không còn chỗ đứng ở nhân gian ...
 *
Thôi, sắp giao thừa, thơ chúc Việt Nam
Sẽ quang phục như lòng dân mong đợi
Chúc đồng bào tôi bốn phương, năm mới
Được an vui, hạnh phúc, phước Trời ban ...
 *
Chúc đừng quên mình, Tị Nạn Việt Nam
Phải bỏ xứ ra đi vì giặc cộng !!!


Ngô Minh Hằng

31/12/2015

Sunday, November 22, 2015

BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI MỐT


 



 






























BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI MỐT

Trường Ca Ba Mươi Mốt là nỗi lòng của tác giả khi thấy những tang thương trong vụ Paris Attacks không khác gì với cảnh CSVN giết đồng bào của họ tại miền Nam trước 1975. Và sau 1975 trong các cộng đồng người Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản ở nhiều nơi, tác giả thấy lắm cảnh chia rẽ, đáng buồn và đáng suy ngẫm. Đấy phải chăng là hậu qủa của những cuộc khủng bố tinh thần giữa người VN tị nạn với nhau? Sự khủng bố này tuy không súng đạn nhưng hậu qủa đổ vỡ về mặt tinh thần, tình cảm và tình đoàn kết cộng đồng của người VN tị nạn CS nghiêm trọng không kém. Nhiều cộng đồng chia hai, nhiều đoàn thể tan vỡ, nhiều người từng thân thiết không muốn nhìn mặt nhau, nhiều cá nhân hết lòng dấn thân tranh đấu cho ngày không còn cộng sản của quê hương đã phải tái tê cay đắng bỏ cuộc vì bị tấn công, bị phản bội vô cùng bẩn thỉu. Ngay như trên các diễn đàn yahoo groups hiện nay, người mạ lị người vô tội vạ. Một số nhận là người quốc gia chống cộng đã chia phe lập nhóm, dùng ngôn ngữ bất xứng, gian dối, bịa chuyện, tung hứng với nhau, tấn công, lăng mạ những người chống cộng khác quan điểm, khác chính kiến và không hùa theo phe họ. Họ bịa chuyện đời tư bẩn thỉu, gán cho đối phương những việc người ấy không làm rồi tung lên nhiều diễn đàn từ năm này tháng nọ để lăng mạ, hoả mù, bôi bẩn, đánh phủ đầu và cô lập đối phương mục đích mong đối phương chán nản mà bỏ cuộc.  Chính tác giả, bao năm nay chỉ làm thơ đấu tranh, không hề tranh cãi, gây sự với ai mà cũng là một trong số những nạn nhân của sự khủng bố tinh thần này. Bản Trường Ca Ba Mươi Mốt ra đời để ghi lại một tệ nạn, một sự thực đau lòng đã và đang sảy ra trong các cộng đồng người Việt Nam tị nạn VC tại đất tạm dung đầu thế kỷ 21, không ám chỉ riêng một cá nhân nào.



Tại sao con người có thể nhẫn tâm
Giết đồng loại dã man hơn thú vật ?
Loài vật giết nhau chỉ khi cần nhất
Cho miếng ăn, cho điều kiện sinh tồn
*
Loài người giết nhau ngoài áo, ngoài cơm
Còn vì hận thù, nhỏ nhen, hiểm độc
Vì tấc công danh, vì phân lợi lộc
Vì ghét ganh, vì cả cái không cần !!!
*
Vì dối, vì gian, vì cạn lòng nhân
Vì thoả mãn lòng tự tôn, tự ái
Vì ác tâm muốn tha nhân bách hại
Muốn thấy người đau khổ để mình vui !!!
*
Buồn cho dã tâm của những con người
Có trí óc mà không dùng trí óc
Giữa thiện - ác đã không hề chọn lọc
Để nghiêng theo bản ngã của hung tàn
*
IS đã đành, nhìn lại Việt Nam
Việt cộng giết người dã man tàn bạo
Từ trẻ con, thanh thiếu niên, già lão
Giết chẳng nương tay, giết chẳng ngại ngần
*
Hình tích còn kia, cải cách, Mậu Thân,
Mổ bụng, đập đầu, phanh thây, cắt cổ
Giết người cả chùm, vùi chung một hố
Có thua bày IS chút nào không ???
*
Hải ngoại ngày nay tại các cộng đồng
Lũ gian ác dùng ngôn từ khủng bố
Ai chống cộng họ xúm vào đấu tố
Họ điêu ngoa, gắp lửa bỏ tay người
*
Xảo quyệt một bày, phù cộng khơi khơi
Nhưng vỗ ngực xưng là ta chống cộng
Khác chính kiến, họ ăn tươi nuốt sống
Không theo phe,  họ vu chụp, hành hình
*
Bịa chuyện đời tư sôi bỏng tiết tình
Tung lên Nét để hoả mù, lạc hướng
Họ dã tâm, họ gian hùng xuôi ngược
Khủng bố người như Việt cộng, công an !!!
*
Họ vu cho người chính chuyện họ làm
Đánh phủ đầu người, lời dơ chữ tục
Mong người nản, không đấu tranh góp sức
Để họ gió mưa khống chế diễn đàn
*
Mà diễn đàn là nơi chốn luận bàn
Nơi ý kiến đổi trao về đất nước
Nơi học cái hay người sau kẻ trước
Nơi thực thi quyền ngôn luận con người !
*
Họ là ai mà cấm đoán từng lời
Muốn tư tưởng đấu tranh đều giống họ ?
Ai sai khiến, ai thuê làm việc đó ?
Lý do chi? sao vùi dập quyền người ?
*
Bản xứ, người ta giúp tái tạo đời
Sống dân chủ, sống hoà bình, thông cảm
Nhưng sao cùng là Việt Nam tị nạn
Lại đánh đòn thù Tị Nạn Việt Nam ???
*
Không súng không dao nhưng đủ dã man
Để thương tích chột thui lòng ái quốc
Nhưng Ngô Minh Hằng không hề khiếp nhược
Thơ vẫn tung bay chống đảng bạo tàn
*
Thơ vẫn thương về đất Mẹ, Việt Nam
Vẫn chỉ mặt quốc thù, nêu tội ác
Bị cướp bút thì sẽ như Phùng Quán
Viết bằng dao, chân thật vẫn từng lời
*
Triệt hạ thơ đi, ta thách các người
Nếu ta ngã, vạn thơ hùng đứng dậy
Đấy, khí phách người Việt Nam là đấy
Tự bao đời Nguyễn Trãi với Trưng Vương !
*
Tại sao là người mà lại bất lương
Giết đồng loại dã man hơn thú vật ?
Loài vật giết nhau khi nào cần nhất
Và chúng giết loài khác giống mà thôi
*
Chỉ lũ cộng nô, loại mất tính người
Mới súng đạn để hành hình chủng tộc
Mới xú ngữ để thỏa lòng ác độc
Mà chẳng hề biết thẹn với lương tâm !!!
*
Tỉnh ngộ ngay đi, đừng mãi lỡ lầm
Thì dân nước thương tình mà giảm tội
Còn cứ quay cuồng trong đêm tăm tối
Thì lưới Trời, nhân quả chẳng chừa ai
*
Trời sắp bình minh, đêm chẳng còn dài ....



Ngô Minh Hằng 

Monday, October 12, 2015

BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI - Kỷ niệm bốn mươi năm Quốc Hận 1975-2015.







BẢN TRƯỜNG CA BA MƯƠI


(Kỷ niệm bốn mươi năm Quốc Hận 1975-2015.  Xin gời về Quê Hương và Đồng Bào VN cùng với mơ ước thiết tha về một ngày quang phục.)


Với lịch sử bốn mươi năm thì ngắn
Nhưng với nhân sinh dài nửa kiếp người
Bốn mươi năm này của cuộc đời tôi
Đã quay quắt đau nỗi hờn vong quốc
*
Tháng Tư Bảy Lăm cộng quân chiếm nước
Lệnh cao nguyên triệt thoái cứ từng vùng
Sài Gòn - Biên Hoà hoảng loạn, rối tung
Người các tỉnh chạy về đông như kiến
*
Kẻ tới Bạch Đằng bám tàu ra biển
Người đến phi trường níu cánh phi cơ
Cuối tháng Tư bom đạn réo từng giờ
Rồi lệnh đầu hàng ...miền Nam bức tử !!!
*
Lệnh hàng ư ? tôi nghe lầm đấy chứ ???
Không !!! Không, Đừng...Xin chớ giết quê tôi !!!
Như sét bên tai, tôi chết lặng người
Ruột đau thắt tưởng không còn sức thở
*
Cả một giang sơn mà nay đổ vỡ
Có thật Sài Gòn trao giặc rồi không ?
Có thật cộng vào Tân Cảng, Cầu Bông
Vào Thảo Cầm Viên, vào Dinh Độc Lập !?
*
Tôi bước ra đường, mây đen chợt thấp
Trời phun mưa cùng lệ tủi hờn rơi
Trước mắt tôi là đảo lộn đất trời
Kinh khủng quá, quê tôi đầy giặc dữ !!
*
Lê Văn Duyệt hôm qua là Quân Vụ *
Mà hôm nay tấm biển mất đâu rồi
Vài chiếc xe lam chất những xác người
Đang chen chúc bò ra từ chiếc cổng
*
Họ là những người trai đang sức sống
Mang trí, nhân bồi đắp giữ sơn hà
Trước lệnh đầu hàng, buông súng, xót xa
Thà vĩnh quyết chớ không hề chịu nhục
*
Bao người lính miền Nam ngày kết thúc 
Đã căm hờn ôm lựu đạn chia nhau
Ngay cổng chi khu, hoặc dưới thông hào
Họ chờ giặc bằng một tràng đạn cuối
*
Bi hùng quá, giờ non sông hấp hối
Có vợ hiên ngang chiến đấu bên chồng
Họ cùng chia nỗi hận với non sông
Cùng gục xuống và đi vào bất tử
*
Ơi, Tháng Tư ai tô đen trang sử
Đau buồn này di hại đến bao lâu ...
Mà bốn mươi năm chưa hết hận sầu
Chưa kết thúc cơn bạo cuồng hồng thủy !?
*
Đất nước của tôi vẫn trong tay qủi
Và nhà tù vẫn chật kẻ hiền lương
Bao triệu người vẫn sống kiếp tha hương
Lòng vẫn đắng vẫn đau Ngày Quốc Hận
*
Bốn mươi năm cộng gieo bao oan khuất
Quê tang thương, dân đau khổ, u hoài 
Đất cắt dâng Tàu để cộng bền ngai
Để bóp cổ, cưỡi đầu người dân Việt
*
Hỡi đồng bào, hãy vang lời QUYẾT CHIẾN ...
Như Ông Cha trong Hội Nghị Diên Hồng !
Hãy đứng lên nào vì nếu ta không
Nước sẽ mất, Tàu bạo tàn đô hộ !!!
*
Và đời ta sẽ cộng thêm thống khổ
Con cháu chúng ta chẳng được làm người
Đứng lên nào, chín chục triệu ta ơi
Chín chục triệu ngại gì không chiến thắng ???
*
Chín chục triệu dân dù đôi tay trắng
Nhưng có rạng ngời chính nghĩa quê hương
Đảng có xe tăng, có súng chặn đường
Nhưng không thể chặn tinh thần dân tộc !
*
Có chính nghĩa là ta không đơn độc
Thế giới nhìn vào sẽ đứng bên ta
Quân đội, đảng viên ai xót sơn hà
Sẽ trở súng bắn vào loài phản quốc
*
Hãy đứng dậy và giơ cao ngọn đuốc
Thét vang trời, lay thức kẻ cuồng mê
Đòi lại công bình, lấy lại sơn khê
Từng hải đảo, từng ngọn đồi, cột mốc
*
Đảng bây giờ như cây già mục gốc
Sẽ đổ kềnh khi cơn bão đi qua
Nổi gió lên, nào, tất cả chúng ta ...
Dẫu lấy máu rửa hờn trang quốc sử !.
*
Bốn mươi năm từ miền Nam bức tử
Dân đã đau, tổ quốc đã nguy rồi
Hội Nghị Thành Đô còn mấy năm thôi
Là Việt cộng dâng cho Tàu đất nước
*
Hãy đứng lên nào, dựng cờ, tiến bước
Đòi công bình, dân chủ của đời ta
Đã bốn mươi năm cộng cướp sơn hà
Đây là lúc phải đòi về sông núi !!!


Ngô  Minh Hằng
Mùa Quốc hận 2015, viết xong ngày 24/3

* Quân Vụ Thị Trấn, trại Lê Văn Duyệt, đường Lê Văn Duyệt, gần Ngã Sáu Sài Gòn.