Saturday, October 10, 2015

BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BẢY (KHÓ HIỂU CHI ĐÂU)






 BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BẢY  
(KHÓ HIỂU CHI ĐÂU)

(để trả lời những người hỏi tôi là “Đã về thăm Việt Nam lần nào chưa? “ Có người còn mai mỉa: “Sao không về Việt Nam một chuyến mà xem đất nước ngày nay thay đổi thế nào rồi hãy tiếp tục làm thơ mà chống cộng”)


*

Ba mươi bốn năm tị nạn xứ người
Chưa về lại một lần thăm quê mẹ
Xin chớ bảo rằng tôi không nhớ nhé
Nhớ thiết tha nên nhất quyết chưa về

Ai hỏi nói gì khó hiểu thế kia ?
Tôi xin đáp: Thưa không chi khó hiểu
Ngày tôi vượt biên sống thừa chết thiếu
Thuyền mong manh cuồng nộ sóng trùng dương

Bởi cộng mà tôi phải bỏ quê hương
Lấy mạng sống mình đặt vào canh bạc
Chấp nhận cuộc đời tha hương lưu lạc
Cho chỉ một điều: LÝ TƯỞNG TỰ DO !

May mắn Trời thương, canh bạc thắng to
Khi đồng bào tôi bao người mất vốn
Thân xác họ chìm sâu vào biển lớn
Cùng với ước mơ, nhục tủi, hận thù...

Mười người đi, năm hay sáu tới bờ
Giá của Tự Do chao ơi quá mắc
Tôi ra đi vì quê tôi đầy giặc
Giặc giết đồng bào, cướp của, bán quê

Giặc còn kia mà hí hửng tôi về
Khoe áo gấm khi đồng bào đói rách
Thì tôi thấy tôi là người đáng trách
Và đáng khinh từ dự định lên đường

Chỉ hình dung mình đứng ở quê hương
Tôi đã thấy chính tôi, tên phản bội
Phản bội những ngày vượt biên tìm lối
Phản bội chuyến tàu may mắn thành công

Phản bội bàn tay, phản bội tấm lòng
Đất nước, người dân cho tôi tị nạn
Phản bội anh em, họ hàng, bè bạn
Và những đồng bào nằm lại biển khơi

Và tệ nhất là tôi phản chính tôi
Làm lem bẩn chữ "QUỐC GIA, CHÍNH NGHĨA"
Xưa trốn đi vì cộng bằm, cộng xỉa
Vì cộng gọi là đĩ điếm, tàn dư

Mấy chục năm sau cộng lấy mỹ từ
"Khúc ruột thân yêu" thay vào chữ "Ngụy"
Mà tôi hân hoan gật đầu "nhất trí"
Thì thưa anh tôi có phải là người ?

Nên tôi chưa về, đơn giản vậy thôi
Nếu có hỏi cần chi lời mai mỉa
Vì trả lời sao cũng không đủ nghĩa
Cho những người đi hai hướng hai lòng
Ai thích, cứ về, tôi nhất định KHÔNG
Hành xử ấy, riêng tôi là rất đúng
Vì tôi chẳng thể nào theo luật cộng
Nhục lắm anh, khi khúm núm thưa trình

Mà không tuân, chúng vẽ tội hại mình
Thì phiền toái hiểm nguy nhiều vô kể
Cộng lật lọng, bất lương, gian quỉ thế
Tôi không về nào khó hiểu chi đâu

Ai chẳng thương quê, ai chẳng mong cầu
Được thấy lại quê hương ngày trắng tóc
Tôi sẽ trở về khi không còn cộng
Khi lá cờ vàng rực rỡ tung bay

Ngày ấy, cùng nhau ta sẽ bắt tay
Và vui vẻ nhắc về thời quá khứ
Còn hiện tại, tôi trình bày đã đủ
Anh Chị rõ mà, khó hiểu chi đâu !!!

*



Ngô Minh Hằng 


No comments:

Post a Comment